" Tôi phải làm gì để báo đáp ngài giám đốc đây ? "
Ki Yul nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi:
" Xem nào, mời đi ăn thì nhẹ nhàng với cô quá ! Muốn đền ơn của tôi thì chủ nhật tới cô hãy sắp xếp công việc để cùng tôi
tới tiệc họp lớp cấp 3 của tôi. "
" Thế thôi sao ? "
" Nhưng tôi nói gì cô cũng phải làm theo đấy ! "
" Chỉ cần đừng quá đáng là được. Nhưng anh phải tới đón tôi đây, xe tôi phải mang đi bảo dưỡng rồi ! "
" Nhất trí thế nhé ! "
Chương 16
Sáng.
Nhânviên của khách sạn Evergreen Seoul vẫn chào đón sự xuất hiện của giám đốc của họ như thường lệ. Vẫn là chạy, vẫn
là cuống cuồng sửa soạn. Nhưng hôm nay 1 sự thay đổi nho nhỏ đã đến với họ.
Đối với họ, tiếng phanh của chiếc BMW thể thao ngày nào cũng vang lên không khác gì tiếng chuông đồng hồ báo thức – tín
hiệu bắt đầu 1 ngày làm việc. Đằng sau tiếng phanh xe là tiếng cửa xe đóng sập lại, rồi sau đó là tiếng bước chân của vị nữ
giám đốc trẻ đẹp nhưng nổi tiếng nghiêm khắc và tính cách thất thường. 1 buổi sáng của nhân viên Evergreen bắt đầu như
thế đó.
Nhưng lạ kì thay, sau sự xuất
hiện của cấp trên của họ hôm nay có gì đó là lạ. Không tìm thấy cái nhìn soi mói đảo khắp tiền
sảnh đâu hết. Cũng không thấy thái độ lạnh lùng khi nhận thấy có cái gì đó không vừa mắt mình nữa. Vài người đang cúi
gằm mặt, im lặng tập trung vào việc của mình bèn khẽ ngẩng lên.
Bora thẫn thờ bước trên tiền sảnh, không buồn chú ý tới mọi việc đang diễn ra xung quanh mình. Cô đi chầm chậm hướng
về phía thang máy trước cái nhìn sửng sốt của hàng chục nhân viên khách sạn.
" Bả làm sao thế kia ? "
" Lần đầu tiên tôi thấy giám đốc như vậy đấy ! "
" Thấy bà đờ đẫn như thế nào không ? Y như mất sổ gạo í ! "
" Mọi ngày cho dù bả có mệt mỏi đến mấy thì nhìn ở góc độ nào cũng vẫn thấy uy nghi đầy mình. Nhưng hôm nay thì …. "
Bora chậm rãi đi tới văn phòng. Thư kí Hwang đang ngồi trực trước bàn thấy cô tới vội đứng lên cúi chào. Nhưng Bora không
hề có phản ứng gì đáp lại.
Bora đóng cửa văn phòng lại rồi ngả người xuống ghế, không buồn để ý tới công việc. Cô chỉ ngồi đó, thẫn thờ nhìn lên trần
phòng …
" Giám đốc ! Quản lí Choi mời giám đốc đến buổi sát hạch năng lực của các ứng viên của vị trí cứu hộ ạ ! "
" Bảo cô ta tự kiểm tra họ lấy đi ! Tôi không muốn đi ! " Bora nói vọng ra.
Thư kí Hwang vội vã chạy ra chỗ các đồng nghiệp đang xúm đông xúm đỏ gần văn phòng để thông báo lại. Họ túm lấy áo
quản lý khách sạn khóc lóc van xin:
" Quản lí ơi ! Làm gì đó đi, bọn em sợ bả như thế này lắm ! Thà bả cứ như mọi hôm thì bọn em còn thấy dễ thở hơn đấy ! "
" Các người cầu cứu tôi làm gì !? Tôi đâu có được dạy cách xử lí những tình huống như thế này bao giờ đâu ! " Quản lí Choi
giãy nảy lên.
Tại nhà của Ki Yul.
Ki Yul tỉnh dậy, ôm lấy cái đầu đang bị hội chứng " hậu say xỉn " hành hạ mà rên rỉ rồi uể oải đi vào phòng tắm.
Bà So Yeon đang ngồi đọc báo ở phòng khách, thấy cậu con trai đi xuống thì ngẩng lên bảo anh:
" Mau vào ăn sáng đi con ! "
" Thôi, con không ăn đâu ạ ! Con đi làm luôn đây ! " Ki Yul vừa chỉnh lại nút thắt cà vạt vừa nói.
Ki Yul ngồi vào ghế lái của chiếc Mercedes và nổ máy. Vừa đi anh vừa thầm rên rỉ: " Cái đầu của tôi ! Đau chết mất thôi ! ".
Anh tự hỏi mình những hành động mà anh đã làm tối qua. Anh chỉ còn nhớ mang máng những hành động chính anh đã thực
hiện mà thôi, như : tập tennis, gặp cậu bạn, đi uống rượu rồi về nhà. " Mà cậu ta đã nói gì để mình phải đi uống nhỉ ? " Ki
Yul tự hỏi mình, " Đi uống xong rồi mình đã đi đâu tiếp đây ? ". Dường như anh đã quên mất 1 việc vô cùng quan trọng ….
Ki Yul đút tay vào túi quần, đi ngang qua tiền sảnh mỉm cười với 2 cô lễ tân rồi tiến về phía thang máy. Anh vẫn cố gắng nhớ
lại xem mình đã làm những việc gì sau khi đi uống.
Thang máy lên đến văn phòng thì dừng lại. Ki Yul sải bước ngang qua bàn thư kí, nơi cô thư kí của anh đang ngồi buôn
chuyện với 1 cô nhân viên khác về vài thứ trong cuốn tạp chí. Họ vội bật dậy khi thấy anh:
" Chào buổi sáng, giám đốc ! "
Ki Yul dù đang đau đầu như búa bổ nhưng vẫn cố mỉm cười với 2 cô gái trước khi vào trong văn phòng.
Cánh cửa văn phòng sắp đóng lại thì Ki Yul nghe loáng thoáng cô thư kí của anh khẽ kêu lên khi cô kia chỉ vào 1 mẫu áo
trong cuốn tạp chí:
" Ôiiii, trông ghét quá đi mất ! "
Ghét. Ghét. Ghét. Ghét. Từ này lặp đi lặp lại trong đầu anh.
" Tôi ghét cô, Bora ! Tôi ghét cô nhất ! "
Ki Yul hét lên:
" AAAAAAA ! Chết tôi rồi ! "
Cô thư kí của anh hốt hoảng vội chạy vào xem:
" Giám đốc, có chuyện gì vậy ạ ? "
" Không … không có gì hết ! Cô cứ ra ngoài đi ! "
Ki Yul ngồi phịch xuống ghế, gục mặt xuống lẩm bẩm:
" Trời ơi là trời ! Con đã gây ra chuyện gì thế này ?! "
Anh làm sao có thể giáp mặt với Bora sau chuyện này ? Cô sẽ nghĩ gì về anh đây ? Anh đã làm gì để bị Ông Trời đối xử như
thế này ? Yêu đơn phương cô đã là quá đủ khổ sở rồi mà anh còn lâm vào tình huống này nữa thì anh biết sống kiểu gì đây ?
Số phận thật khéo trêu ngươi, suốt 28 năm sống trên đời anh chưa từng biết yêu người con gái nào, không tin vào cái gọi là
tình yêu. Thế mà 1 ngày anh lại bị sét đánh trúng với người mà anh chưa bao giờ nghĩ cô ấy được sinh ra để dành ình.
Đã phải nén chặt tình cảm của mình, không dám thổ lộ ra với người ấy, anh chỉ biết làm cô ấy tức giận, nghĩ xấu về mình
nhằm che giấu tình cảm của mình. Vô hình chung anh đã đẩy cô ra xa mình hơn mà không có cách gì níu giữ được.
Anh chưa nhận đủ khổ sở hay sao mà số phận còn bắt anh nhận lấy 1 sự thật phũ phàng ? Người con gái chưa từng biết đến
chữ "yêu" như cô lại đã yêu người khác. Cơ hội dành cho anh bây giờ còn thấp hơn cả số 0 tròn trĩnh. Với anh, nụ hôn bất
ngờ tối qua còn kinh khủng hơn cả lời tỏ tình tệ hại nhất. " Giờ thì đừng nói là có cơ hội bày tỏ ngay cả gặp mặt nhau cũng
còn khó ! "
Khách sạn Evergreen Seoul.
Sau 1 buổi sáng dài dằng dặc không làm gì hết ngoại trừ ngồi lì trên ghế … ngắm trần nhà, Bora đã đi đến 1 quyết định
quan trọng. Cô đứng vụt dậy, vớ lấy chiếc túi xách rồi vội vã đi khỏi văn phòng.
Cô liếc nhìn đồng hồ trên chiếc đầu đĩa trong xe. Đã sắp đến giờ nghỉ trưa, nếu không nhanh sẽ không kịp mất ! Nghĩ thế, cô
liền đạp mạnh vào chân ga.
Ki Yul mệt mỏi rời văn phòng. Anh lê bước chân nặng nề tới bên thang máy và nhấn nút xuống tầng hầm. Anhkhông còn
tâm trạng nào để đi ăn trưa và nếu có thể, anh muốn đi đâu đó xa xa để tĩnh tâm hơn. Như biển chẳng hạn …
Vừa bước đi tới chỗ để chiếc xe, Ki Yul vừa rút điện thoại ra định gọi cho cô thư kí để thông báo về việc của anh. Nhưng chỉ
có những tiếng tút liên tục đáp lại mong muốn của anh. " Chắc cô ta lại đang buôn chuyện rồi ! Tí nữa gọi lại sau vậy ! "
Ki Yul vừa nhét chiếc điện thoại vào túi quần thì chợt khựng lại. Thà rằng anh ở lì trên văn phòng còn hơn.
Bora đang đứng tựa lưng vào cây trụ gần chỗ để xe của anh, hờ hững nhìn xuống mặt đất. Ki Yul toan quay lưng bỏ đi thì :
" Anh tính đi đâu đó, anh yêu ? "
Bora lạnh lùng lên tiếng. Ki Yul cố giấu đi sự bối rối trong mắt mình, quay lại đối mặt với Bora. Từng từ một thốt ra từ cổ
họng anh 1 cách khó khăn:
" Tôi … không muốn gặp cô lúc này ! "
Bora rời sự chú ý của cặp mắt khỏi mặt đất và hướng cái nhìn sắc sảo vào vi hôn phu hờ của mình.
" Đáng tiếc, tôi không phải là người thích làm theo mong muốn của người khác ! "
" Tôi thấy cuối cùng chúng ta cũng có thêm 1 điểm giống nhau đấy ! " Ki Yul đáp 1 cách tự tin.
" Cho dù anh có muốn hay không thì tôi cũng đã đến đây rồi. Và tôi không thích trở về mà chưa hoàn thành việc này. "
Bora đứng thẳng lại, từ từ tiến về phía Ki Yul. Tim anh càng lúc càng đập mạnh hơn khi đôi mắt của Bora đang hướng lên
nhìn mình gần như thế này. Anh cố gắng nói rành rọt:
" Cô muốn gì ? "
Bora trầm ngâm vài giây rồi nhận xét:
" Đúng là anh cao thật đấy ! "
Đột nhiên, Bora tóm cà vạt của anh kéo mạnh xuống và …. (người đọc tự suy luận ra từ còn trống)
1 lát sau, cô buông anh ra và nói:
" Tôi không có thói quen nhận không của người khác cái gì ! "
Rồi Bora quay ngoắt đầu lại, hất tóc ra sau, bước đi đầy kiêu hãnh. Ki Yul chỉ còn biết sững người nhìn theo. Tiếng gót giày
của cô vang lên khắp hầm để xe rộng thênh thang và nhỏ dần, nhỏ dần ….
Bora đi khá lâu rồi Ki Yul mới phá lên cười lớn:
" Ôi trời ơi ! Bora, cô ta đúng là … có 1 không 2. Hết thuốc chữa rồi ! "
Trong lòng anh như vừa trút đi được 1 gánh nặng.
Bora phóng xe trở về khách sạn. Vội vã quay lại văn phòng bằng tốc độ nhanh nhất có thể. 1 lần nữa, cô lại phớt lờ lời chào
của thư kí Hwang và đáp lại bằng tiếng sập cửa. Thư kí Hwang quay sang hỏi cô bạn:
" Bả xỉn hay sao mà mặt đỏ tưng bừng vậy ? "
" Chịu ! Nhưng đã say tới mức mặt đỏ phừng phừng thì làm sao bả đi vững được như vừa rồi chứ ? "
Cả 2 cùng nhún vai.
Bora đóng rầm cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa rồi từ từ tuột xuống sàn. Cô chạm 2 tay lên đôi má đ...