Nói rồi nó bước đi .Chương 39.2
Hắn cười rồi đuổi theo nó
- Này con thỏ ngố chờ với!
- Hứ..
- Giận à? ^^
- Không dám.
Hắn cố nhịn cười rồi đưa cho nó bông tai chữ D rồi nói :
- Nè,
- Cái gì đấy?
- Cho cô .
- Hả chô tôi á? Làm gì?
- Ừ..thì.....nhớ đeo nhá.
Hắn cố lảng tránh câu hỏi, rồi chạy đi luôn. Nó cười rồi đeo vào tai,
~ Sáng hôm sau ~
- Này con thỏ ngố trưa về đợi tôi ngòai cổng, - hắn nhắn tin cho nó
- Có chuyện gì muốn nói à? - nó nhắn lại
- Cứ ra đi rồi biết.
Đang ngồi nhắn tin với hắn trong lớp bỗng nhiên 1 giáo viên cất tiếng
- Zen.
- Ơ dạ,
- Em có thể bê chồng sách này xuống phòng giáo vụ hộ cô được không?
- Tại sao lại là em ạ? Chẳng phải đã có bạn lớp trưởng hay sao?
- Lát nữa bạn đi với cô qua thư viện để lựa sách rồi, em giúp cô bê chồng sách này nhé.
- Dạ ....vầng....
Nó ỉu xìu chạy lên và bê chồng sách qua phòng giáo vụ
Từng bước từng bước nó bê chồng sách mà trong đầu cứ nghĩ '' Không biết trưa nay cái tên dở hơi đấy định nói gì nhể '', lòng suy nghĩ , miệng cười tủm tỉm.
Một giọng nó cất lên
- Có chuyện gì không?
- Cậu khá lắm.
- Ý anh là sao?
- Về chuyện...đó........cá cược giữa tôi và cậu
Đó chẳng phải là Kai và hắn sao, họ đang nói chuyện gì thế? Nó tò mò lại gần....và nghe ngóng...Chương 40.1
- À...thế anh muốn gì?
- Chúc mừng cậu, cậu đã thắng - Kai cười gian xảo
- Thì sao nào?
- Nhưng cậu yên tâm đi Sohy sẽ không thuộc về cậu đâu.
- Anh nghĩ thế à, tôi đã thắng và Sohy sẽ thuộc về tôi. Nếu anh muốn kiểm chứng,trưa nay tôi sẽ tỏ tình với nhỏ đó.....và khi nhỏ đó nhận lời trò chơi sẽ kết thúc
- Zen à......cậu nghĩ cô ta sẽ đồng ý?
- Cứ chờ xem.
Nói rồi, hắn bước ra ngòai với nụ cười gian trá.
Nó sửng sốt...
~ Trưa ~
Nó ra cổng thì gặp hắn
- Cô ra rồi à?
- Ừ. - nó thóang buồn
- Thế thì đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi ăn chứ đi đâu.
Chưa kịp để nó nói gì, hắn đã lôi đi
~ 1 lát sau ~
Tại 1 cửa hàng, hắn đưa cho nó menu
- Này, chọn đi!
- Khỏi tôi ăn gì cũng được mà.
- Thế à,
Hắn quay sang nói với anh phục vụ
- Anh ơi cho em món....này....món này.....nha
-......
- Này...
- Hả?
- Cô đã đeo bông tai rồi à.
- À......ừm.....
Hắn đưa tay sờ vào đôi bông tai
- Nếu sau này......tôi không có ở đây.....thì cô....hãy cứ đeo nó nhé...
Nó đỏ mặt.
- Mà này sao hôm nay cô ít nói thế.
- Đâu có...
- Hay là......
- Này này đừng có nghĩ bậy bạ.
Chương 40.2
~ Công viên ~
- Này.....
- Hả?
- Có muốn nắm tay không?
- Hả ? Lảm nhảm gì đấy ? - nó đỏ mặt
Cười mỉm, hắn cầm lấy tay nó bước đi .
- Này, thỏ hâm .
- Gì?
- Nếu sau này.....tôi không còn ở bên cô.....thì sao?
- .......
- Sao thế trả lời đi chứ.
- Chẳng sao cả, tôi sẽ vẫn sống tốt. - nó lạnh lùng đáp lại
- Ừm.....nhớ nhé.... à mà này tôi có chuyện muốn nói.
Nó giật mình.. đẩy tay hắn ra cố gắng bước nhanh. Hắn cố đuổi theo nói lớn
- Này đi chậm thôi chờ tôi với, tôi có chuyện muốn nói nè!
Nó bịt tai,
- Không muốn nghe....Tuyệt đối không nghe.....
Thì ra, trong tình yêu, chậm chân cũng là một loại tội lỗi, đúng không anh? Vì lúc thoạt nhìn thấy nhau, cũng là khi chuyện tình của người kia đã đầy tim chật chỗ. Yêu đúng người, nhưng sai lúc – phải chăng đây là cái trớ trêu người đời vẫn nói đấy ư?
Em đủ tỉnh táo để hiểu mình là người đến sau , nhưng cái vật thể biết đập ngay nơi ngực trái đôi khi vẫn muốn tham lam những điều mình lỡ lượt. Anh à hãy nghe trái tim em , nó đang đập mỗi khi nhìn thấy anh....
Nếu em dừng lại và nghe anh nói liệu em còn cơ hội để yêu anh không? Liệu em còn cơ hội để gặp anh, liệu em còn cơ hội để cười với anh 1 lần nữa. Thế nên hãy hiểu cho em anh nhé......
.........Chương 40.2
~ Công viên ~
- Này.....
- Hả?
- Có muốn nắm tay không?
- Hả ? Lảm nhảm gì đấy ? - nó đỏ mặt
Cười mỉm, hắn cầm lấy tay nó bước đi .
- Này, thỏ hâm .
- Gì?
- Nếu sau này.....tôi không còn ở bên cô.....thì sao?
- .......
- Sao thế trả lời đi chứ.
- Chẳng sao cả, tôi sẽ vẫn sống tốt. - nó lạnh lùng đáp lại
- Ừm.....nhớ nhé.... à mà này tôi có chuyện muốn nói.
Nó giật mình.. đẩy tay hắn ra cố gắng bước nhanh. Hắn cố đuổi theo nói lớn
- Này đi chậm thôi chờ tôi với, tôi có chuyện muốn nói nè!
Nó bịt tai,
- Không muốn nghe....Tuyệt đối không nghe.....
Thì ra, trong tình yêu, chậm chân cũng là một loại tội lỗi, đúng không anh? Vì lúc thoạt nhìn thấy nhau, cũng là khi chuyện tình của người kia đã đầy tim chật chỗ. Yêu đúng người, nhưng sai lúc – phải chăng đây là cái trớ trêu người đời vẫn nói đấy ư?
Em đủ tỉnh táo để hiểu mình là người đến sau , nhưng cái vật thể biết đập ngay nơi ngực trái đôi khi vẫn muốn tham lam những điều mình lỡ lượt. Anh à hãy nghe trái tim em , nó đang đập mỗi khi nhìn thấy anh....
Nếu em dừng lại và nghe anh nói liệu em còn cơ hội để yêu anh không? Liệu em còn cơ hội để gặp anh, liệu em còn cơ hội để cười với anh 1 lần nữa. Thế nên hãy hiểu cho em anh nhé......
~ Nhà nó ~
Mặc kệ hắn gọi cửa, nó vẫn 1 mình trong phòng. Phải chăng nó đang suy nghĩ điều gì đó?
- Này con thỏ hâm kia cô sao thế?
- ........
- Nè, ra nói chuyện chút coi, sao cô cứ ru rú trong đấy hòai vậy.
- ....
Không nói gì, nó mở cửa với 1 túi hành lí ném ra ngòai
- Đây là hành lí của anh? Từ hôm nay anh chính thức bị ném ra ngòai .
- Hả? Cô lảm nhảm cái gì đấy.
- Tôi nói rồi và sẽ không nói lại, kể từ hôm nay anh chính thức bị đuổi khỏi nhà. Hết!
Nói rồi nó thờ ơ đóng cửa lại,
- Này thỏ ngố.............có phải......cô đã biết.....chuyện đó......
- ......Biết thì sao mà không biết thì sao? Dù sao thì anh vẫn coi tôi là 1 món đồ chơi mà.
- .....Tôi không có ý đó...
- Nực cười, đem tôi ra là đồ vật để cướp lấy cô gái ấy.......
- ............
- .............
Khoảng không bỗng chìm vào im lặng,
Cầm lấy hành lí , hắn nhanh chân bước ra ngòai.....
♪ ♫ Chừng nào em còn nhớ những lời ấy
thì em vẫn gửi lời nguyện cầu cho hạnh phúc của anh
và của em nữa ,lên trời cao
anh cho em thấy đươc nước mắt và nụ cười
chỉ vậy thôi cũng khiến em rất vui rồi
vì mỗi lời em nói là 1 nỗi đau
em chịu đựng chúng và đánh đổi bằng giọng nói của mình
nên anh không nghe thấy đâu
em muốn thấy nước mắt và nụ cười của anh
cảm ơn anh vì đã ở bên em
sâu thẳm trong trái tim đang mỉm cười với nước mắt
vì bảo vệ hạnh phúc này,em sẽ không sợ điều gì nữa ♪ ♫
~ Mấy ngày sau ~
Nó không gặp lại hắn kể từ ngày hôm đó. Nó tự nhủ với bản thân
Quên đi thôi, anh ta đâu phải của mình, trở lại với cuộc sống thực tế nào.
Mặc dù ngày nào cũng tự nhủ bản thân nhưng hình ảnh của hắn vẫn không thể phải mờ.
Cho đến khi.........
Nó ngất đi trong vô thức......
~ Mấy ngày sau ~
Nó bỗng nhiên đổ bệnh và nằm liệt giường liệt chiếu.
Những hình ảnh đó...sao nó cứ trong đầu nó hòai....Cô gái đó..sao lại giống nó đến vậy? Cô ta đang bị đâm kìa...
Tiếng hét của cô gái là nó giật mình tỉnh giấc....
Quay sang bên cạnh...đó là Kai...mắt anh thâm như mấy đêm chưa ngủ vậy.....
Đưa tay lên...định sờ vào đầu Kai thì Kai tỉnh giấc...
- Uả Zen....em tỉnh rồi hả?
- ....
- Để anh đi lấy cái gì cho em ăn nha.
- Tại sao.....Anh cứ đối tốt với em thế?.....Chẳng phải..em là con cờ của 2 người sao?
- Zen.....em...biết chuyện rồi à?
- .........
Nó lạnh lùng quay đi..
- Anh xin lỗi.
- .....Em không muốn nghe...anh ra ngòai đi..
- Thực ra....
- Em đã nói là không muốn nghe anh ra ngòai đi...- nó hét lớn..
- ......
Kai lặng lẽ bước ra ngòai.....Mắt nó lúc này rớm lệ...
- Tại sao mấy người lại đối xử với tôi như thế chứ? Tôi đã làm gì sai?.....
Nấp sau cánh cửa, Kai buồn bã. Phải chăng anh đã suy nghĩ điều gì đó?.....
~ 1 lúc sau ~
Kai bê tô chào vào phòng nó, nó quay đi.
- Zen..em ăn chút gì đi?
- Em không muốn ăn.
- Em còn giận anh à.
- ......
- Anh xin lỗi.....
- ......Chẳng phải em với anh đã kết thúc rồi sao? Tại sao anh còn đến đây làm gì?
- Anh....chúng ta, có thể bắt đầu lại từ đầu?
- ..........
- Anh xin lỗi, từ đầu anh đã không muốn coi em như 1 con cờ. Anh đã luôn luôn tìm kiếm em, luôn nhớ, và......luôn luôn yêu em...Thế nên......
- Anh à, cái gì cũng đến giới hạn của nó thôi. Nếu anh còn yêu em, còn tôn trọng em thì tại sao anh lại làm thế chứ? Trong khỏang thời gian quen anh, yêu anh có lẽ, chẳng có người con gái nào như em. Ngay lúc mới bắt đầu yêu, đã nghĩ tới ngày chia cắt. Nhưng sau tất cả những gì anh và em đã có, thì cũng đến lúc rồi, mình buông tay đi… Chúng ta, rồi vẫn sẽ là những người quen. Giữa ngã tư gặp nhau vẫn đưa tay vẫy chào, miệng mỉm cười mà lòng không hề trách giận. Chỉ là, những – người – quen này đã từng bước chung một quãng đường thương nhớ. Dù có lạc nhau, có buông tay hai người đi về khác lối, ta vẫn sẽ trân quý một thuở ngày xưa.~ 3 tuần sau ~ ...
Quét Virus: An toàn