-Vâng, thưa ông chủ.
Ông Trịnh nổi giận đùng đùng quay trở lại xe ô tô, bảo tài xế lái xe đưa mình trở về nhà.
Hai người đàn ông mặc vét đen dìu nhau, tập tễnh đi ra vỉa hè, vẫy tay gọi một chiếc xe tắc xi.
……………………..
Bảo Lâm lái xe vào gara, mở cửa xe ô tô cho người con trai ngồi ghế phía sau.
-Cậu chủ, đến nơi rồi.
Người con trai bước xuống xe ô tô, mặc áo thun cổ trễ hình trái tim, mái tóc màu đen dài đến dài quá mang tai, khuôn mặt thon dài, cằm nhọn, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, toàn thân toát lên khí chất cao quý và giàu sang.
Bảo Lâm vác Hoài Thương trên vai, khom người đóng cửa xe ô tô, theo người con trai đi vào trong nhànhà.
-Cậu chủ để cô ta ngủ ở đâu đây ?
-Mang lên phòng tôi. – Người con trai đi lên lầu.
Ngây người trong chốc lát, Bảo Lâm không chậm trễ làm theo yêu cầu của người con trai, vác Hoài Thương vào căn phòng trên lầu ba, nằm gần cuối hành lang.
-Anh có thể đi được rồi.
- Người con trai túm lấy sau lưng áo của Hoài Thương, nhấc Hoài Thương lên như xách một con gà.
Bảo Lâm cũng không hỏi nhiều, đóng cửa rời khỏi phòng.
-Bịch ! – Hoài Thương bị thô bạo ném xuống ghế sô pha trong phòng ngủ.
Hoài Thương đau đớn, rên rỉ mở mắt, nửa mơ nửa tỉnh.
-Ào ! – Một gáo nước lạnh hắt vào mặt.
Lần này thì Hoài Thương tỉnh hẳn, mở to mắt, ngơ ngác nhìn tên con trai một tay đút túi quần, tay kia vẫn cầm gáo nước, đang âm trầm đứng nhìn mình từ trên cao.
-Tỉnh rồi ? – Người con trai cất giọng lạnh lùng hỏi.
Người con trai đứng ngược sáng với bóng đèn điện, Hoài Thương chỉ nhìn thấy đường nét mờ mờ trên khuôn mặt, song cũng đủ để Hoài Thương sợ hết hồn, hét to lên một tiếng:
-Aaaaaa………….!!
Người con trai nhăn mặt, quát to:
-Câm mồm ! Cô mà còn gào lên như giết heo nữa, tôi sẽ ném cô bay ra ngoài cửa sổ.
Hoài Thương thút thít muốn khóc, nghẹn ngào sợ hãi nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài bầu trời đen kịt, chứng tỏ khoảng cách từ căn phòng này xuống mặt đất không gần.
Nhìn đồ đạc trong phòng hoàn toàn xa lạ, lại nhớ đến những gì xảy ra trong công viên, giờ lại bị bắt mang về đây, đối diện với một tên con trai âm trầm đáng sợ, trong đầu Hoài Thương chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mình đã bị bọn người xấu bắt cóc, nhằm thực hiện mưu đồ đen tối.
-Anh…anh là ai ? Tại…tại sao tôi lại ở đây ?
-Chủ nợ của cô. Từ giờ cô là nô lệ của tôi, tôi nói gì cô phải nghe nấy, nếu không cô sẽ biết tay tôi, hình phạt mà tôi dành cho cô tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng, cô nên chuẩn bị tinh thần dần đi. – Tiếng nói phát ra từ kẽ răng.
Hoài Thương sửng sốt tột độ nhìn người con trai như đang nhìn một người ngoài hành tinh vừa mới rớt xuống trái đất. Chủ nợ ? Nô lệ ? Đây đã là thời đại nào rồi mà còn có chuyện nghe buồn cười như thế.
-Này anh, anh không nhầm tôi với ai đấy chứ ? Trí óc của tôi vẫn còn rất sáng sủa, tôi nhớ rõ ràng tôi và anh chưa bao giờ gặp nhau, cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh cả.
Người con trai túm chặt cổ áo Hoài Thương, gằn giọng:
-Cô đừng đóng kịch nữa, chúng ta biết nhau rõ quá rồi còn gì, dù cô có làm gì thì cũng không thay đổi được sự thật là từ nay về sau cô sẽ là nô lệ của tôi, phải phục tùng mọi yêu cầu của tôi, nếu không tôi sẽ trừng phạt cô thật nặng.
Hoài Thương khiếp đảm, cao giọng thét lên:
-Anh đang nói lung tung gì thế, tôi đã nói rồi tôi không quen biết anh, cũng không làm gì mắc nợ anh.
Người con trai đẩy Hoài Thương ngã nằm trở lại ghế sô pha, chống hai tay đè trên người, nhếch mép cười lạnh hỏi:
-Nếu cô đã nói như vậy, tôi cho cô hai quyền lựa chọn, một là cô làm nô lệ của tôi, hai là làm đồ chơi của tôi. Thế nào, cô chọn cách một hay cách hai ?
Hoài Thương há to miệng, đôi mắt tròn xoe như ốc nhồi, nhìn
người con trai chằm chằm. Đồ chơi và nô lệ khác nhau sao, chẳng phải đều mất tự do, và không có quyền làm chủ bản thân mình sao ?
-Tôi chẳng chọn cách nào cả, anh mau thả cho tôi đi về. Tôi không muốn tham gia trò chơi của anh, nếu anh thích thì đi mà chọn người khác chơi cùng.
-Cô nói cái gì ? – Cằm Hoài Thương bị bóp chặt – Đến giờ mà cô vẫn còn dám ăn nói xấc xược với tôi, cô có tin là tôi bán cô cho một hộp đêm nào đó để bán thân trả nợ cho tôi không ?
Sắc mặt Hoài Thương tái nhợt, không dám tin vào lỗ tai mình.
-Anh…anh…..
Nhìn sắc mặt vì sợ hãi mà tái nhợt của Hoài Thương, người con trai sung sướng bảo:
-Cô đã nghe rồi đấy, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn làm theo những gì mà tôi bảo, nếu không tôi không đảm bảo là sẽ không bán cô đi để lấy lại số tiền mà bố mẹ cô đang nợ tôi đâu. Thế nào, cô chọn làm nô lệ hay đồ chơi của tôi ? Cô nói nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cô.
Hoài Thương dùng hết sức lực trong cơ thể đẩy ngã người con trai xuống đất, chống tay đứng bật dậy, hét ầm lên:
-Tôi chẳng chọn cách nào cả,
tôi là tôi, tôi không phải nô lệ hay đồ chơi của anh. Đồ biến thái !!
Hoài Thương chạy rầm rầm ra hướng cửa chính dẫn ra hành lang của tòa nhà.
Người con trai không nghĩ Hoài Thương đủ sức để đẩy ngã mình, sửng sốt ngồi trên sàn nhà, tức điên người, ngay lập tức đứng phắt dậy, chạy đuổi theo Hoài Thương, túm tay lôi Hoài Thương quăng ngã trên giường, cơ thể theo đó chồm đè lên, giữ chặt tay con nhỏ trên đỉnh đầu không cho phép giãy dụa, nghiến răng quát:
-Cô dám phản kháng ? Cô không để chủ nhân như tôi vào mắt chứ gì, được thôi, tôi sẽ dạy cho cô biết không nghe lời thì sẽ có hậu quả gì.
Người con trai cúi xuống cắn mạnh lên môi Hoài Thương.
Hoài Thương mắt ầng ậc nưnước, không khí như rút hết ra khỏi buồng phổi, trước mắt tối xầm, ý thức một lần nữa lại rơi vào hắc ám vô tận.
Chương Hai.
Mười hai giờ đêm, ngõ nhỏ không một bóng người qua lại, nhà nhà đã tắt đèn đi ngủ.
Lệ Tuyết kéo cao cổ áo khoác bò, co ro đi dưới sương đêm ướt lạnh.
Đến gần một công trường xây dựng, đột nhiên từ trong bóng tối ba người thanh niên bặm trợn, mặc quần áo bạc màu, đầu tóc rối bù, nhuộm vàng hoe xông ra chặn đường đi của Lệ Tuyết, vây Lệ Tuyết vào giữa.
Lệ Tuyết giật mình hoảng sợ, vô thức nắm chặt quai túi sách, mắt đề phòng nhìn ba tên đàn ông trừng trừng.
-Cô em đi đâu mà tối thế này ? – Tên tóc đầu đinh cợt nhả hỏi.
-Các…các anh muốn gì ? – Lệ Tuyết lắp bắp.
-Muốn em đi chơi cùng bọn anh. – Tên mặc áo ba lỗ cười khả ố.
-Tôi….tôi cần về nhà. Nhà tôi ở ngay gần đây. – Lệ Tuyết tuyệt vọng nhìn con đường vắng hoe, không có một bóng người qua lại để kêu cứu, chẳng lẽ tối nay mình bị gặp nạn ở đây.
-Vội gì, từ bây giờ đến sáng còn nhiều thời gian mà em, đi chơi với bọn anh đi. – Tên mặt sẹo vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết co rụt người cố tránh thoát bàn tay bị coi là dơ dáy của tên mặt sẹo, sợ hãi hét to:
-Đừng đụng chạm vào người tôi. Các người mau tránh ra !!
-Cô em hay nhỉ, đã đến nước này rồi mà vẫn còn dám làm kiêu, muốn bọn anh sử dụng vũ lực thì mới chịu nghe lời chứ gì ? – Tên mặt sẹo xa xầm mặt, hung ác đe dọa Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết sợ đến trắng bệch cả mặt, thần kinh căng thẳng, căm hận nhìn ba tên bặm trợn trừng trừng như muốn đốt thủng mấy trăm cái lỗ trên người bọn chúng.
-Cô em nghe lời đi theo bọn anh đi, đừng chống cự vô ích, ở đây vào giờ này không có ai cứu cô em đâu. – Tên tóc đầu đinh ngon ngọt dụ dỗ, nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu Lệ Tuyết lúc này.
-Tôi không đi đâu cả, các anh mau tránh ra cho tôi đi, nếu không tôi kêu to lên bây giờ. – Mặc dù sợ hãi, nhưng Lệ Tuyết vẫn ngang bướng nói cứng.
-Hừ, rượu mời không chịu uống lại muốn uống rượu phạt chứ gì, nếu cô em đã thích thì bọn anh chiều. – Tên mặt sẹo có sẵn máu côn đồ trong người bất chấp Lệ Tuyết là một cô gái yếu đuối, dùng vũ lực giật chiếc túi xách đang đeo trên vai Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết loạng choạng ngã đập người xuống đất, mồ hôi lạnh rịn trên trán, nhịp đập trong trái tim tăng vọt vì căng thẳng và sợ hãi.
Tên mặc áo ba lỗ túm tay lôi giật Lệ Tuyết đứng dậy, cười ghê tởm bảo:
-Hóa ra cô em thích sm, chứ không thích dịu dàng, đã thế thì bọn anh sẽ hết lòng chiều em.
Tên mặt sẹo hất cằm ra lệnh cho tên mặc áo ba lỗ và tên tóc đầu đinh.
Hai tên hiểu ý, mỗi người túm một tay lôi Lệ Tuyết sền sệt vào một cái ngõ tối om mặc kệ Lệ Tuyết giãy dụa kêu to và hết lời chử i rủa bọn chúng.
Tên mặc sẹo hết chịu nổi lời chử i rủa đanh đá chua ngoa và chói tai của Lệ Tuyết, tức tối ra lệnh cho hai tên đàn em:
-Vả vào miệng nó cho tao, đừng để bọn cớm nghe thấy.
-Vâng, anh hai. – Tên mặc áo ba lô ngay lập tức vả một cái tát như trời giáng vào má trái Lệ Tuyết.
Cái tát đau nhức, bỏng rát, năm ngón tay hằn đỏ trên gò má trắng mịn, trước mắt tối xầm, trên đầu sao kim bay loạn, nước mắt vì đau làm ướt rèm mi. Lệ Tuyết cắn chặt môi đến tím tái, tủi thân muốn khóc, là một tiểu thư kiêu kì, sống trong nhung lụa giàu sang có bao giờ phải chịu đựng tủi nhục như hôm nay.
Lệ Tuyết bị tên tóc đầu đinh đẩy đập lưng mạnh vào tường. Cả người đau đớn, tiếng rên rỉ chưa kịp bật ra khỏi cổ họng, ba tên bặm trợn đã đứng bám dính vào người, tay sờ loạn khắp thân thể, tiếng cười dâm đãng và khả ố không ngừng quanh quẩn bên tai....
Quét Virus: An toàn