"Hự?"
Con Pooh sủa thêm tiếng nữa.
"Con Pooh đấy" Yuji hét lên. "Con Pooh sủa đấy! Con Pooh biết sủa này!"
Hự?
Một âm thanh nghe như tiếng gió lùa qua khe cửa hẹp.
"Nó đang chào từ biệt chăng?"
"Chắc là vậy rồi."
"Cũng có thể là nó đang hỏi gì đó."
"Ừ."
Hự.
Đó lời chào từ biệt với người chủ đột ngột biến mất? Hay câu hỏi dành cho ai đó trên trời sao đời nó lại chịu bất công đến vậy. Con chó lông xù bị cắt thanh quản đang nghển cổ rên lên những âm thanh buồn bã.
Tôi quyết định để Pooh ngủ tạm một đêm chỗ bậc thềm trong căn hộ. Vì không biết thường ngày nó ăn gì nên tôi cho nó ăn cơm và khoai tây trộn, ấy thế mà cu cậu ăn ngay, không hề kén chọn. Chắc nó đói lắm.
"Sáng mai mình sẽ đem nó đến trung tâm chăm sóc động vật."
"Không phải nhà mình nuôi nó ạ?" Yuji hỏi.
"Không được. Quy định ở đây không cho phép."
"Vậy thì nhờ ai đó nuôi?"
Tôi khẽ lắc đầu.
"Con Pooh già rồi. Với lại, nói thật là trông nó không được đáng yêu lắm."
"Hay để nó sống ở chỗ bãi đất trồng cạnh nhà mình rồi mình đem thức ăn cho nó?"
"Thế thì nó sẽ quay về nhà cũ. Và sẽ bị đưa đến trung tâm chăm sóc động vật."
"Trung tâm chăm sóc động vật là nơi thế nào?"
"Một trung tâm tư nhân. Mình trả tiền cho họ để họ chăm sóc cho Pooh. Ở đó, con Pooh sẽ có nhiều bạn."
Về mặt nguyên tắc, con Pooh sẽ ở lại cho đến khi tìm được người nhận nuôi, nhưng con Pooh già rồi nên chỗ đó sẽ là ngôi nhà cuối cùng của nó.
"Ở đó Pooh có sướng không ạ?"
"Điều đó còn tùy thuộc vào con Pooh."
"Nghĩa là có thể nó sẽ không sướng."
"Ở đâu cũng thế thôi."
Yuji nhìn con Pooh, lúc này đang ăn khoai tây trộn, với ánh mắt đăm chiêu.
"Sáng mai phải dậy sớm đấy," tôi nói. "Con ngủ ngon nhé."
"Hự."
"À, cả chú mày nữa."
Sau bữa tối, tôi tra danh bạ điện thoại để gọi đến nhà ông chủ tịch. Lúc chiều, trên đường đến nhà thầy Nombre, chúng tôi có ghé qua nhà ông chủ tịch nhưng ông ấy không có nhà.
Giờ thì ông có nhà.
Tôi hỏi thăm về bệnh tình của thầy Nombre, ông chủ tịch bảo là thầy bị bệnh về mạch máu trong não. Đúng như lời con trai ông chủ tịch, bệnh của thầy Nombre không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có để lại di chứng. Chân và tay của ông đã bị liệt một phần, đến giờ, ông vẫn chưa nhận biết được hết mọi thứ. Tôi ngỏ ý đến thăm thầy Nombre vào ngày mai, vì là ngày nghỉ, nhưng bị ông chủ tịch gạt đi.
"Giờ ông ấy vẫn chưa nói chuyện được đâu. Đến chỉ làm cho hai bên khổ sở thôi."
"Nghe nói thầy Nombre sẽ được chuyển đến nơi khác phải không ạ?"
"Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tạm thời vẫn phải nằm viện một thời gian đã."
Tôi hỏi địa chỉ bệnh viện, cảm ơn ông chủ tịch rồi cúp máy.
"Tình hình sao hả anh?" Mio hỏi.
"Ông chủ tịch bảo thư thư hãy đến thăm thầy."
"Vậy ạ?"
"Em sẽ đi cùng anh chứ?"
"Thư thư là bao lâu ạ?"
"Anh không biết."
Có, Mio nói.
"Em muốn đi. Cho em đi cùng nhé. Em muốn gặp thầy."
"Ừ, hôm nào mình sẽ đi."
"Vâng, hôm nào nhé."
Chương 19
Sáng hôm sau ngủ dậy, con Pooh đã biến mất.
Tôi biết ngay thủ phạm là Yuji. Bởi đôi giày bé xíu của thằng bé không ở trên giá mà nằm lăn lóc chỗ bậc thềm xi măng trước cửa.
Yuji vẫn đang ngủ, tôi lật chăn lên thì thấy cu cậu mặc chiếc quần soóc màu vàng bên ngoài quần ngủ. Chắc đêm qua cu cậu đã ra ngoài trong bộ dạng thế này.
"Yuji ơi."
Thấy tôi gọi, Yuji quay người lại, mở mắt ra.
"Chào... Takkun..."
Tôi cũng chào Yuji và hỏi
"Con Pooh đâu?"
Không muốn trả lời, Yuji tránh cái nhìn của tôi.
"Bố bao này."
Tôi ngồi xuống cạnh Yuji.
"Hôm qua bố đã nói với con. Nếu không gửi Pooh vào chỗ tử tế thì nó sẽ bị đưa đến sở y tế đấy."
"Nhưng mà..."
"Bố hiểu là con muốn ở cùng với Pooh, nhưng con cũng phải nghĩ cho Pooh nữa."
Yuji nhỏm dậy, nhìn tôi như trách móc.
"Con có nghĩ cho Pooh đấy chứ."
"Vậy à?"
"Vâng. Ở cùng con thì Pooh mới sướng được."
"Phải rồi."
Tôi gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của thằng bé.
"Nhưng lúc nào con cũng sẽ lo nơm nớp."
"Lo nơm nớp?"
"Ừ. Kể cả lúc ăn hay lúc ngủ trưa. Lo sẽ có người đến bắt Pooh đi."
"Nếu Pooh bị bắt đi thì sao ạ?"
"Pooh sẽ bị dẫn đến sở y tế hoặc trung tâm chăm sóc động vật."
"Rồi sao ạ?"
"Sẽ phải đợi đến khi có người nhận nuôi."
"Nếu không có ai nhận thì sao ạ?"
Tôi không trả lời được câu này. Tôi nhìn vào mắtYuji lúc này đang im lặng chờ câu trả lời của tôi.
"Nếu không có ai nhận thì sao ạ?"
Yuji hỏi lại. Tôi khẽ lắc đầu.
"Thế thì..."
"Đúng như con nghĩ đấy."
"Con không muốn vậy đâu," Yuji nói. "Con không muốn."
Thàng bé vùng dậy khỏi chăn, kéo tay tôi đi ra đến cửa. Mio đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
"Bố con anh ra đây một lát nhé."
Tôi nói với Mio rồi đi cùng với Yuji. Đúng như tôi nghĩ. Yuji dẫn tôi đến bãi đất trống sau nhà.
"Ơ?" Yuji đưa mắt nhìn quanh.
"Sao hả con?"
"Ở đây mà." Yuji chỉ vào chiếc Scooter đang dựng ở đó. "Con đã buộc nó vào xe, giờ không thấy nó đâu nữa."
Đúng là ở bánh xe vẫn còn chiếc dây buộc.
"Nó trốn mất rồi."
Chuẩn bị bữa sáng xong, Mio cũng đi tìm Pooh quanh khu nhà vớ hai bố con, tuy nhiên bóng con Pooh vẫn biệt tăm.
Bỗng nhiên trời đổ mưa, ba chúng tôi ướt sũng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Chúng tôi đến cả nhà thầy Nombre, Pooh không có ở đó.
Mưa mỗi lúc một to hơn.
"Làm thế nào bây giờ?"
"Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây thôi. Nếu không sẽ bị cảm."
"Vâng. Biết đâu mai con Pooh sẽ về."
"Nó không về đâu," Yuji nói. "Nó không về nữa đâu."
Trên đường về, Yuji hỏi tôi.
"Con Pooh bị bắt đem đến trung tâm chăm sóc động vật rồi ạ?"
"Bố không biết. Có thể ai đó yêu động vật đã đem nó về nuôi chăng."
"Nếu như nó bị bắt?"
"Bố sẽ thử hỏi người ta. Đề nghị người ta liên lạc với bố nếu họ bắt được một con chó lông xù sủa 'hự hự'. Bố sẽ đến đón Pooh về. Gửi nó vào một nơi thật tốt."
Yuji mỉm cười yên tâm.
"Vâng. Đúng rồi. Chúng ta sẽ làm thế."
"Đúng thế."
( Bạn đang đọc truyện Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji tại TrangDocTruyen.Mobi
Chúc bạn đọc truyện vui vẻ )
Chương 20
Ngày hôm sau, mỗi mình tôi lên cơn sốt. Mio và Yuji nhìn tôi khó hiểu. Tựa như hai mẹ con đang nhìn một người chỉ càn rửa mặt thôi cũng bị cảm. Hệ thống miễn dịch của tôi thuộc loại xoàng xĩnh. Như thể mạng lưới an ninh quốc phòng của một quốc gia nào đó vừa bị cắt giảm cả ngân sách lẫn quân số. Quân địch cứ thế xâm lược thoải mái.
Trung bình mỗi năm tôi bị cảm và sốt cao chừng mười lần. Lần này chỉ là một trong số mười lần đó. Chẳng có gì đặc biệt cả.
Tôi nằm co ro trong chăn, Mio gọt táo và bón cho tôi.
"Ôi chao!" Yuji nói. "Thích thế."
"Con bị cảm cũng sẽ được mẹ bón cho như thế."
"Thế hả?"
Tuy nhiên, cậu con trai hiếu thảo của tôi chẳng mấy khi bị cảm. Chỉ riêng việc đó cũng đỡ được cho ông bố đơn thân này nhiều lắm.
Yuji tiếc nuối, phụng phịu đi ra cửa để đi học.
"Chồng có muốn ăn gì không?"
"Không. Anh không muốn ăn lắm."
"Vậy để em đi làm sinh tố chuối nhé. Sinh tố chắc là chồng uống được?"
Anh uống được, tôi trả lời.
Mio đi ra bếp. Từ vị trí đang nằm, tôi có thể trông thấy bắp chân đầy đặn của nàng. Tôi nhìn được cả phía sau đầu gối nàng, chỗ nổi gân xanh và một ít bắp đùi mềm mềm bên trên. Cảnh tượng này khiến tim tôi loạn nhịp.
Thật hết sảy!
Lát sau, nàng bưng vào một cái khay bên trên là cốc nước lấm tấm hơi lạnh.
"Chồng phải uống đủ nước."
Mio cắm đầu ống hút, đưa đến tận miệng tôi. Giống như con rùa, tôi thò cổ ra, ngậm đầu ống hút để uống thử hỗn hợp gồm chuối, sữa và mật ong. Sự sảng khoái lan tỏa trong lồng ngực.
"Chồng thấy ngon không?"
"Ngon!" tôi nói. "Anh thấy rất dễ chịu."
"Vậy à? Chồng đang sốt mà?"
"Ừ. Kể ra bị thế này cũng hay. Lâu lắm anh mới có cảm giác được nghỉ ngơi."
"Chồng cứ nghỉ ngơi đi. Thật thoải mái vào."
"Ừ."
Nàng lần lượt kéo tay và chân tôi ra khỏi chăn để cắt móng tay, móng chân cho tôi.
"Em bảo này," nàng nói
"Gì cơ?"...
Quét Virus: An toàn