Đã mấy ngày nay rồi… Vi biết Vũ không ngủ trong phòng… Tạo sao vậy nhỉ ? Không lẽ... đúng là Vũ đã biết được tình cảm của Vi rồi sao ? Vậy đây
chính là câu trả lời ? Những giọt nước mắt nóng hổi lăn ra từ khóe mắt
khiến Vi không thể nào chợp mắt nổi…
2:00 Am… Vi vẫn không thể nào ngủ được… hình ảnh của Vũ đã lấp đầy tâm trí của Vi rồi… Vi không thể nào dứt ra được nữa…
Nhưng... Vi quyết định chấm dứt sự căng thẳng này… Vi không muốn khiến
Vũ phải khó xử thêm nữa… Trò chơi vợ chồng có lẽ đã đến lúc kết thúc ở
đây rồi… Ngày mai thôi… Vi và Vũ sẽ là 2 cá thể độc lập, chứ không còn
được người ta biết đến với tên gọi là vợ chồng nữa… Vi sẽ ra đi… đến một nơi không có Vũ… ở đó… chắc chắn Vi sẽ đau khổ… sẽ khóc rất nhiều…
nhưng đây sẽ là cách tốt nhất cho cả 2…
“Con à, mẹ nhất định sẽ một mình nuôi dạy con thật tốt ! Con đừng trách
mẹ nhé !” Vi đưa tay sờ vào bụng mình… “Giờ mẹ con mình ra chào tạm biệt ba nhé !” Nói rồi Vi bước xuống giường đi ra phòng khách…
Vũ đã ngủ say… ngắm nhìn gương mặt tuấn tú và bình yên của Vũ… bỗng
những kỉ niệm cùng những tháng ngày sống cùng Vũ chợt ùa về khiến Vi bật khóc… sợ sẽ đánh thức Vũ… Vi chạy vội ra ban công… đổ gục xuống và khóc nức nở…
...sáng mai Vi nhất định phải ra đi trước khi Vũ thức dậy… nếu không
chắc chắn Vũ sẽ không đồng ý để Vi ra đi như thế… nhưng… sẽ không còn
cách nào tốt hơn cho cả hai… Vi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn được
nữa cả... xin lỗi Vũ… Nước mắt của Vi lại không ngừng tuông rơi…
Bỗng nhiên…
...một bàn tay từ phía sau ôm chặt
2000
lấy Vi… khiến Vi sợ hãi quay đầu lại… đúng là Vũ… sao Vũ vẫn chưa ngủ ?
“Sao cậu lại khóc ?” Vũ không khỏi đau lòng khi thấy bộ dạng của Vi lúc này…
“Tớ… không sao cả… sao cậu chưa ngủ ?” Vi cố gắng lảng tránh ánh mắt của Vũ
“Cậu nói dối… lần trước cũng vậy rồi lần này cũng vậy… sao cậu luôn giấu tớ thế hả ? tớ không đáng để cậu tâm sự à ?”
“Không… không phải thế…”
“Vậy thì tại sao ?”
“Tớ… tớ…” ánh mắt của Vũ làm Vi cảm thấy sợ, những giọt nước mắt khó bảo lại không chịu nghe lời cứ đua nhau mà tuông ra… Vi biết mình không thể giấu Vũ được nữa...
“Vì… tớ… không thể xem cậu như bạn thân được nữa… tớ… tớ đã thích cậu
mất rồi… tớ biết cậu sẽ không chấp nhận nhưng tớ không thể nào dứt ra
được nữa… tớ…”
Chưa nói hết câu thì Vi đã không thể nào nói tiếp được nữa… vì môi Vi đã bị khóa chặt bởi nụ hôn của Vũ… quá bất ngờ… Vi kinh ngạc đến nói không nên lời… cũng không biết tại sao Vũ lại làm vậy… nhưng quả thật… nụ hôn của Vũ khiến đầu óc Vi trở nên mê mẫn… không thể suy nghĩ được gì nữa
cả… Vi cũng không thể thở được nữa… thế sao nụ hôn đó vẫn triền miên như không bao giờ dứt…
Cuối cùng Vũ cũng chịu rời khỏi làn môi Vi trong tiếng thở năng nhọc… nhưng tay thì vẫn ghì chặt Vi vào lòng…
“Tại sao… cậu…” Vi vẫn chưa thể lấy lại nhịp thở
“Cậu có hiểu câu nói vừa rồi của cậu nghĩa là gì không ?” Vũ dịu dàng thì thầm bên tai Vi
“Ơ ?” Vẫn còn bất ngờ vì nụ hôn lúc nãy… Vi chưa thể định thần lại được…
“Nghĩa là… cậu sẽ phải mãi mãi ở bên cạnh tớ… tớ sẽ không buông tay cậu ra nữa… cậu hiểu chứ ?”
“Ơ… tớ…” Vi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, như vậy có phải có nghĩa là Vũ cũng thích mình không nhỉ ?
Không đợi Vi trả lời… đôi môi nóng bỏng của Vũ lại một lần nữa tìm lấy
làn môi của Vi… nhưng nụ hôn lần này rất khác… mãnh liệt hơn… mạnh mẽ
hơn… khiến đấu óc Vi lại một lần nữa rơi vào u mê… đến khi Vi ý thức
được vấn đề thì Thiên Vũ đã ẵm Vi vào phòng và nhẹ nhàng đặt Vi lên
giường…
“Sao lại… như vậy là quá nhanh rồi !” Vi vô cùng kinh ngạc, đôi mắt thể
hiện chút sợ hãi, Thiên Vũ hiện tại rất khác với ngày thường… Vi biết
chuyện gì sẽ xảy ra… tuy đây không phải lần đầu tiên của 2 đứa… nhưng
quả thật lần trước Vi chẳng nhớ gì cả… nên đối với lần này, Vi thật sự
có chút lo sợ…
“Không nhanh chút nào ! Cậu có biết tớ đã phải kiềm chế như thế nào
không ? Chính vì thế tớ rất sợ gặp cậu, cậu có biết không hả ?” Vũ tỏ vẻ đau khổ nhớ lại những ngày phải chịu đựng vừa qua… không được gặp Vi…
Vũ nhớ Vi đến phát điên… nhưng Vũ sợ rằng khi gặp rồi thì bản thân lại
không tự kiềm chế được mà làm những chuyện khiến Vi phải khóc… Nhưng giờ thì sức chịu đựng của Vũ đã đến giới hạn rồi Vũ muốn có Vi ngay lúc
này…
Thì ra mấy hôm nay Vũ tránh mặt Vi là vì lý do như thế, không phải là vì Vũ chán ghét Vi… bỗng dưng Vi cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng…
“Nhưng mà… không phải cậu không thích phụ nữ sao ?” Vi chợt nhớ đến
“Đúng vậy ! Tớ không thích phụ nữ !”
“Vậy tại sao…”
Không để Vi nói hết câu… Vũ lại tiếp tục tấn công Vi bằng những nụ hôn
vội vã nhưng vô cùng mãnh liệt, khiến cơ thể Vi dường như trở nên tê
dại, không còn chút sức lực nào… một cảm giác kì lạ trỗi dậy, làm cho Vi cảm thấy như không thể kiểm soát bản thân được nữa đồng thời cũng quên
mất cả phản kháng…
Đêm nay… căn phòng nhỏ bỗng trở nên nóng bỏng khi 2 con người không còn bị ngăn cách bởi chiếc gối ở giữa nữa…
Chương 19
Reng ! Reng !...
Tiếng điện thoại làm Vi tỉnh giấc… với tay tắt điện thoại… Vi vươn vai
ngáp dài… “Ưm… sáng hôm nay trời đẹp thật !” định ngồi dậy đi đến gần
cửa sổ thế nhưng… không hiểu sao hôm nay cơ thể Vi cảm thấy đau nhức
kinh khủng… Vi nhăn mặt trở mình… chợt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Vũ
đang nằm ở phía đối diện…
“Vẫn còn đau lắm à ?”
“Ơ ?” Tới lúc này đây Vi chợt mới nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối
qua… Vi và Vũ đã… A a a a… xấu hổ quá đi mất… Vi cố giấu mặt vào chăn…
Hành động của Vi khiến Vũ không thể nhịn được cười “Còn xấu hổ gì nữa ?
Từ bây giờ… cậu thuộc về tớ hoàn toàn rồi nhé !” Vũ cười ranh mãnh, cố
kéo chăn xuống để nhìn cho được khuôn mặt của Vi lúc này đang đỏ như
không thể đỏ thêm được nữa…
“Cậu… cậu… sao cậu lại nói thế ? Không… không phải cậu không thích phụ
nữ sao ?” Vi ấp a ấp úng như đứa trẻ vừa tập nói… thật sự… khi hỏi ra
câu này Vi rất sợ phải nghe câu trả lời của Vũ…
“Đúng ! Tớ không thích phụ nữ…” vẫn là câu trả lời tối qua… Vi cảm thấy
uất ức kinh khủng… sao lại thế ? Vũ coi Vi là cái gì mà làm như vậy ?
Không lẽ Vi là người dễ dãi giống như vậy à ?
Nhìn biểu hiện như sắp khóc của Vi, Vũ hiểu ngay Vi đang nghĩ gì… không để Vi tiếp tục hiểu lầm…Vũ liền nói tiếp…
“…nhưng tớ yêu cậu, ngốc ạ !”
Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ, ánh mắt tỏ vẻ như mình vừa nghe nhầm cái gì thì phải ?
“Cậu… cậu vừa nói gì ?”
“Này ! Đừng dụ tớ lập lại nhé ! Không có lần thứ 2 đâu !”
“Cậu… nói yêu… yêu tớ sao ? Tức là yêu như những người thân trong gia đình ấy hả ?”
“Cậu nói gì thế ? Không lẽ hôm qua cậu nói cậu thích tớ cũng là thích
như thế à ?” Một cảm giác thất vọng bỗng trỗi dậy trong lòng Vũ… khuôn
mặt Vũ trở nên căng thẳng…
“Không… tất nhiên là không phải ! Nếu vậy thì tớ đâu phải đau khổ như thế chứ !”
Nghe câu nói này của Vi, Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm… “Vậy sao cậu
lại hỏi tớ câu đó ? Cậu không tin tưởng tớ à ? Nếu yêu cậu như người
thân thì tớ sẽ không đối xử với cậu như vậy đâu !”
“Như vậy là như thế nào ?” Vi vẫn còn ngây thơ
“Thì… như tối qua ấy…” Vũ cười gian
Hiểu ra vấn đề… mặt Vi lại đỏ bừng… vậy… vậy là Vũ thật sự yêu mình sao ? “Nhưng… sao cậu nói cậu không thích phụ nữ ?”
“Tớ phải thích phụ nữ thì tớ mới được yêu cậu hả ?” Vũ nhăn mặt tỏ vẻ suy nghĩ
“Ơ ? Tớ là phụ nữ mà !” Vi lại càng thấy khó hiểu
“Tớ không cần biết… tớ vẫn không thích phụ nữ… nhưng với cậu thì khác…
tớ yêu cậu… tớ muốn cậu phải ở bên cạnh tớ… từ đây cho đến khi cậu sinh
con… rồi cho dù đến khi con chúng ta lớn lên đi nữa thì cậu vẫn là vợ
tớ… tớ sẽ không bao giờ ly hôn với cậu… cậu hiểu chứ ? Cậu không muốn
như vậy sao ?”
Từng câu nói của Vũ nghe qua có vẻ rất độc tài nhưng đối với Vi đây lại
là những câu nói vô cùng ý nghĩa… dù có mơ Vi cũng không dám mơ tới… Vũ
đã thật sự thích Vi rồi… Là sự thật chứ không phải mơ… Vi bật khóc trong vui sướng…
“Đừng khóc !” Vũ dịu dàng lau đi những giọt những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi “Cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy ! Cậu...
Quét Virus: An toàn