Cho đến khi anh ta đứng trước cửa nhà vệ sinh nam thì tôi mới hốt hoảng gọi to “ Anh gì ơi” . Anh bác sĩ quay lại, nhìn thấy tôi anh ta nhếch mép cười.
“ Cô cũng đến cơ à, tôi tưởng cô chuồn luôn rồi chứ”
“ Anh đánh giá thấp tôi rồi, tôi chờ anh từ trưa đến giờ đấy” .
“ Cô không biết gọi điện à ? À, mà cô có gọi thì tôi cũng không nghe được”
“ Tôi làm mất số của anh, sợ không gặp được anh nên phải ngồi chờ ”
Anh bác sĩ không nói gì, đẩy cửa phòng vệ sinh rồi đóng sập lại, tôi chỉ nghe tiếng anh ta vọng ra từ bên trong “ Đợi tôi một lát” . Ôi, kiếp trước tôi làm gì nên tội mà kiếp này tôi gặp toàn thể loại đàn ông kênh kiệu, vô duyên và gian xảo thế nhỉ ?
Tôi đứng mòn chân ngoài phòng vệ sinh, chả hiểu anh ta làm cái quái gì mà lâu đến thế. Vài người đàn ông đi qua nhìn tôi như người từ hành tinh khác đến, thật xấu hổ không biết để đâu cho hết. Biết số phận thê thảm thế này thì tôi chả thèm đến đây là gì, cứ chuồn luôn như Sâm Cầm nói có phải đỡ hơn không.
Bác sĩ bước ra vừa đi vừa gấp lại chiếc áo blouse lúc nãy, anh ta liếc sang tôi, giọng có vẻ bình tĩnh hơn lúc trước nhiều “ Cô không phải làm thủ tục gì đâu, tôi hoàn tất sáng nay rồi, anh ta nằm có hai tiếng rồi về, có thuốc thang gì đâu mà mất tiền” . Lòng tôi như mở cờ trong bụng, không mất tiền là sướng rồi, nhưng nếu thế thì anh ta bảo tôi đến đây làm gì nhỉ ? . Anh ta dường như đoán được ý của tôi liền nói “ Tôi thử cô thôi, ai ngờ cô đến thật, xem ra cô cũng thật thà phết” . Ôi, điên thế chứ lị, mình mất cả buổi chiều chỉ để làm trò thử của người khác sao, tôi chỉ nói “ Cảm ơn” rồi quay phắt đi, không nói thêm gì nữa. Anh ta cũng chả thèm đuổi theo hay nói gì, máu điên bốc lên não, chuyện này mà đến tai Sâm Cầm chắc nó cười tôi vỡ mặt chứ chẳng chơi đâu. Thật khốn khổ.
Ra đến sân bệnh viện mới nhớ mình làm gì có xe mà về, giờ mà gọi cho Sâm Cầm chắc nó không nghe máy đâu, nó mà làm việc thì có gọi đằng giời nó cũng chẳng thèm ngó đến cái điện thoại. Thôi, bắt xe ôm vậy, trời ạ, đã mất công, mất việc chờ đợi mà không làm được gì giờ lại còn tốn tiền xe ôm nữa chứ, thật là một ngày đen đủi. Tôi lếch thếch ra khỏi cổng viện, lòng thầm thề không bao giờ bước chân vào đây nữa, có chết tôi cũng chết ở viện khác. Haiz, tức một người mà ghét lây cả viện là thế đấy, nhưng kệ chứ, yêu ghét gì cũng là quyền của tôi mà.
Tiếng còi xe “ bim, bim” sau lưng khiến tôi giật mình ngoái lại. Tay bác sĩ ngồi trên chiếc xe ga mỉm cười nửa miệng. Hắn hỏi tôi sao đi bộ, tôi bảo không có xe, đại loại hai bên hỏi qua đáp lại một hồi hắn đề nghị sẽ chở tôi về tận nhà coi như chuộc lỗi hôm nay đã lừa tôi. Ngẫm đi ngẫm lại, mình chả mất gì, thậm chí còn lãi được tiền xe ôm nữa thì tội gì nhỉ ? Tôi gật đầu, mà lòng thầm hỏi không hiểu mình vốn khó gần thế mà sao lại nhận lời dễ dàng vậy ! Mà cũng chả phải lăn tăn gì nhiều, việc gì tốt cho túi tiền của mình thì cứ cố gắng mà thực hiện thôi. \
Anh ta vừa chở tôi vừa hỏi thăm chuyện tối qua đã dàn xếp ổn thỏa chưa. Tôi cũng chẳng ngại ngần mà kể lể với anh ta vụ đụng độ sáng nay, còn nhắc lại kết luận của Sâm Cầm về sự đểu giả của những anh chàng có ria mép. Anh bác sĩ bật cười thành tiếng, anh ta nói ở trọ vui quá nhỉ, thoải mái, thân tình mà có nhiều chuyện vui. Ôi, ở trọ không thú vị như anh nghĩ đâu, anh bác sĩ ạ ! Anh phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, tiết kiệm điện, nước, tháng nào điện tăng, nước tăng anh sẽ đau lòng y như ai đó vừa xẻ thịt anh ấy. Anh ta còn cười to hơn, khiến tôi bối rối, chưa bao giờ tôi nói chuyện thoải mái với ai như thế, tôi đành chốt lại một câu để khẳng định rằng mình không nói quá lên lời nào. “ Không tin thì anh cứ thử ở một lần mà xem”. Không ngờ anh ta đáp lại “ Có lẽ, tôi sẽ thử” .
Về đến trước cửa khu nhà trọ, tôi xuống xe và ý tứ cảm ơn, bất chợt anh ta kéo tay tôi lại “ Này, đi uống gì đó với tôi nhé” . Oh my God ! chuyện gì xảy ra đây ? hóa ra anh ta lợi dụng đưa tôi về nhà để bày trò này sao ? Anh ta nghĩ tôi cũng giống ba cái đứa con nít dễ dụ hay sao ? Tôi định nói rõ cho anh ta hiểu, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy có gì đó rất buồn. Tôi không nỡ, anh ta cười nhẹ, nụ cười vừa có gì đó kiêu bạc vừa dễ thương “ Tôi không có ý gì đâu, chẳng qua hôm nay tôi đã… không thể làm gì để cứu người mẹ cho hai đứa trẻ đó, tôi thật sự…cần một ai đó để nói chuyện ”. Nhắc đến người mẹ đó, người nằm trắng toát trên băng ca và hai đứa trẻ nức nở bênh cạnh bố nó khiến tôi nhói lòng, thì ra anh ta đã mổ ca mổ đó. Tôi mím môi gật đầu rồi lên xe ngồi, trước khi rồ ga đi anh ta nói nhỏ “ Yên tâm, tôi sẽ đưa cô về lần nữa”. Chẳng cần anh nói thì tôi cũng cảm thấy yên tâm về điều đó, không hiểu sao, nhìn vào mắt anh ta khi nói về bệnh nhân đó, tôi tin anh ta là người tốt. Ôi, cuộc đời ! đôi khi người ta gặp gỡ cả chục năm lại không khiến ta tin tưởng bằng người ta chỉ gặp một ngày. Tất cả là do trực giác, trực giác có thể đúng, có thể sai nhưng chẳng phải ai cũng muốn làm theo trực giác của mình hay sao ?
Chương 2.2
Anh bác sĩ đỗ xịch xe trước quán café “ Phù Dung” , quán này nằm sâu trong ngõ, những chậu hoa be bé được treo khắp ban công và lối vào. Vừa nhìn thấy không gian hoa cỏ, những bức tranh thiên nhiên lãng mạn treo trên tường khiến tôi ngay lập tức thích mê quán này. Ôi, thế mà tôi cứ tưởng anh ta sẽ chở tôi vào quán rượu nào đó, mời tôi vài chén, rồi say hoặc giả vờ say để kiếm cớ nói lảm lảm về cuộc đời và rất có thể sẽ khóc lóc giống y mấy bộ phim Hàn Quốc tôi đã từng xem cơ đấy.
Anh ta tự tin bước vào quán và đi thẳng lên cầu thang, dường như quán này quá quen thuộc với hắn rồi. Tôi lẽo đẽo theo sau anh ta lên tầng ba, nơi có ban công nho nhỏ, một cái bàn mây xinh xắn được kê giữa những chậu hoa cũng nhỏ xinh không kém. Anh ta mỉm cười kéo ghế mời tôi ngồi. Lúc này, tôi mới thấy ngạc nhiên khi xung quanh vắng hoe, trái ngược với sự đông đúc ở hai tầng dưới, mặc dù, trên này bài trí đẹp hơn dưới đó rất nhiều. Gã bác sĩ có vẻ không quan tâm lắm đến điều đó, hai chúng tôi gọi nước uống rồi ngồi im lặng giữa không gian tĩnh mịch hiếm có. Tự nhiên, tôi nghĩ đến người chủ của quán café này, hẳn nhiên, người đó phải là người có tâm hồn dịu dàng và thanh khiết lắm, tôi đoán chắc đó là một phụ nữ, một người phụ nữ đằm thắm, dịu dàng và sâu sắc thì mới nghĩ đến việc tạo một “ Phù Dung” đầy hương sắc và yên bình thế này.
Anh bác sĩ cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi bằng cách ấn vào tay tôi một cốc sinh tố bơ thơm mát, tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Rõ ràng tôi đã gọi café đen chứ đâu phải là sinh tố bơ ? Anh ta như hiểu ý tôi nên cười tủm tỉm.
“ Tôi bảo với phục vụ làm đấy, con gái không nên uống nhiều café”
Tôi nhìn anh ta có vẻ nghi ngờ.
“ Sao anh gọi phục vụ được, trong khi anh vẫn ngồi đây cơ mà ?”
“ Tôi nhắn tin, quán này tôi quen mà”.
Ôi trời, thật là hết chỗ nói, đúng là đồ bác sĩ, nhìn đâu cũng thấy nguy cơ bệnh tật, tôi uống café cả chục năm nay mà có sao đâu ? Tự nhiên lại đùng đùng đổi nước uống cho người ta mà không hỏi lấy một câu, vô duyên dễ sợ luôn.
Gã chả thèm để ý đến thái độ khó chịu của tôi, mà vẫn sa sả nhắc nhở “ Không nên uống nhiều café, nhất là café đặc, không tốt cho tim mạch”. Haiz, sao trời dun dủi thế nào tôi lại nhận lời đi với anh ta chứ. Tôi chẳng nói gì, cầm lấy cốc sinh tố tu một hơi hết sạch, gã cười sằng sặc khiến tôi cảm thấy bối rối quá thể, thật chả hiểu sao tôi lại có hành động kỳ cục đó nữa.
“ Cô uống như voi ấy, ít nhất cũng phải để lại vài giọt lịch sự chứ ?”
“ Tôi không làm màu kiểu đó được, mà anh yên tâm, tôi không gọi cốc nữa đâu mà lo”
Anh ta lại mỉm cười, cầm cốc sinh tố đã cạn sạch của tôi giơ lên, khuôn mặt thanh tú ấy bỗng chùng xuống, trầm ngâm hơn, giọng nói cũng có vẻ gì thật xa xăm.
“Nếu cuộc đời là một cốc sinh tố ngọt và ngon thế này thì sao nhỉ?”
Dù trông bộ dạng anh ta hơi kỳ cục nhưng tôi vẫn đáp lời.
“ Thì chẳng ai muốn chết”
Anh ta đặt cốc xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi rất lâu, tôi ghét người nào nhìn mình như thế, nên tôi vội quay đi.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, tôi cảm giác không gian yên tĩnh này như bóp nghẹt lấy mình. Giọng anh ta như gió thoảng bên tai.
“ Dù cuộc sống có cay đắng đến mấy thì cũng chẳng ai muốn chết, tôi biết có những người dù biết rằng nếu sống họ phải chịu đau đớn nhiều hơn ngàn lần chết, nhưng họ vẫn khao khát được sống, hi vọng được sống và chiến đấu đến cùng để sống”.
Tôi nheo mắt nhìn anh ta, khuôn mặt đó, giờ đã dịu đi những tia nhìn sắc lạnh.
“ Vâng, tôi biết, và anh là người giúp họ !”
“ Không ! Tôi chỉ là người hỗ trợ họ, và cô biết đấy, đôi khi dù đã cố hết sức nhưng cả tôi và họ đều thất bại.”...
Quét Virus: An toàn