Bà Vịt chợt vỗ tay đôm đốp, cười ha hả, bà luôn có cái điệu bộ vô duyên như thế mỗi khi phấn khích trước một việc gì đó. Bà vỗ luôn vào vai sếp Kều:
“Thế thì quá tốt rồi! Sau hôm nay hai đứa càng có thời gian gần gũi mà tìm hiểu nhau.”
Sếp Kều có vẻ ngại, ho ho mấy tiếng. Ông Chấu kéo ghế ngồi xuống, cũng phấn khích không kém bà vợ béo ú của mình:
“Hay thật đấy bà nhỉ? Hóa ra hai cái đứa ế chỏng ế chơ lại làm cùng một công ty cơ đấy! Sao chúng nó không tự yêu nhau đi mà phải cần đến mình nhỉ?”
Ối giời ơi! Sao cặp vợ chồng nhà này hợp nhau về mọi mặt thế nhỉ? Mà hợp nhất là sự vô duyên ấy! Tôi thấy bà Vịt liếc ông Chấu một cái sắc lẹm. Còn tôi, chả dám liếc ai nữa, mặt đỏ như gấc chín mà lòng thầm mong tìm thấy một lý do nào đó hợp lý để chuồn khỏi tình huống trớ trêu này. Ôi, ai cứu tôi không?
Cuối cùng, chả ai cứu tôi cả, tôi phải ăn uống trong một không khí rôm rả nhưng rất gượng gạo. Sếp Kều cũng thế, tôi thấy anh ta liên tục ho hắng và liếc mắt về phía tôi. Khổ, sao đến giờ tôi mới nhận ra “nhan sắc” của sếp tôi cũng có nét tương đồng với ông Chấu nhỉ? Người cũng nhỏ, mắt cũng ốc nhồi, da cũng đen, may mà sếp tôi không đến nỗi gầy quắt như ông Chấu nếu không thì không biết trông còn thảm hại đến chừng nào. Mà ông Chấu, bà Vịt này cũng lạ, ai cho ông bà cái quyền liệt kê cháu vào dạng gái ế kia chứ, cháu chưa sốt sắng tìm chồng thì thôi, việc gì mà ông bà phải nhiệt tình quá mức như vậy chứ.
Ô, mà cũng đúng thôi, có vẻ như ông bà ấy sốt ruột cho đứa cháu trai địa vị ngon lành nhưng nhan sắc có hạn của mình nên mới bày ra cái trò mai mối này. Thật bực mình, chẳng nhẽ ông bà Chấu - Vịt đánh giá tôi thấp đến nỗi tôi chỉ xứng đáng với một người có “dung nhan” tầm cỡ sếp Kều thôi sao? Mắt của ông bà có vẻ có vấn đề rất lớn đấy, sau đợt này, tôi hứa sẽ đưa ông bà đến viện Mắt khám xem tình hình thế nào.
Suốt cả bữa ăn, tôi rất kiệm lời, ai hỏi gì tôi nói nấy, không phải vì tôi ngại hay là đóng kịch để gây ấn tượng là cô gái nhu mì, chẳng qua tôi im lặng là vì đang quá bận rộn với việc tìm kế chuồn càng sớm càng tốt. Nhưng, có vẻ mọi mưu kế đều bị vô hiệu hóa, cuộc nói chuyện vẫn rất rôm rả nhờ giọng nói như loa phát thanh phường của bà Vịt Bầu. Sếp Kều giờ đỡ choáng hơn, nên tiếp chuyện bà Vịt rất nhiệt tình, chỉ có tôi và ông Chấu là cun cút ngồi ăn như hai đứa trẻ con không được can dự vào chuyện người lớn vậy.
Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, ông Chấu nhiệt tình giành phần rửa bát còn tôi thì mừng quýnh, lấy lý do bận việc nên cáo từ sớm. Sếp Kều tiễn tôi ra sân, anh ta có vẻ ngài ngại.
“Hóa ra cả hai chúng ta lại có duyên nhỉ? Hôm nay anh không nghĩ là sẽ gặp em ở đây.”
“Vâng, ai mà đoán được thế chứ! Em bị lừa một vố đau quá sếp ạ, cứ tưởng được mời ăn cơ!”
Do đang cơn bức xúc nên tôi tuôn ra câu nói đó, nói xong mới rụt lưỡi lại, thầm chửi mình thật ngu ngốc. Sếp Kều nhìn tôi cười:
“Dù sao cũng được ăn rồi còn gì!”
“Dạ vâng! Thôi, em về... sếp vào trong đi!”
Sếp Huân gật gật đầu, tôi đi được mấy bước chợt ngoái lại dặn sếp:
“Chuyện này đừng để lộ ra ở công ty sếp nhé! Dở hơi lắm.”
Sếp Kều lại bật cười, xoa xoa mũi.
“Ừ, tôi còn phải bảo vệ thanh danh của mình chứ!”
Là sao? Ý anh ta là nếu người ta biết anh ta đi gặp tôi thì mất hết thanh danh à? Anh nghĩ anh cao giá lắm chắc? Tôi hậm hực về phòng, vừa đóng cửa lại đã thở phào nhẹ nhõm. Được rồi, dù anh ta có nghĩ gì về tôi đi nữa thì tôi cũng cóc thèm quan tâm, miễn sao từ nay trở đi đừng bị bà Vịt, ông Chấu ghép đôi như thế là tốt lắm rồi. Tôi cố gắng kiềm chế lắm nhưng cuối cùng đành phải nhảy vào mạng facebook và rú lên một câu rằng “Tôi không phải là gái ế!”. Ngay lập tức “NGỰA NON HÁU ĐÁ” (tức Bắp Ngô) nhảy vào like, kèm theo một cái mặt cười là một câu bình luận rất có tinh thần ném đá: “Không phải chống chế”. Tôi điên tiết tắt facebook và leo lên giường nằm mở nhạc nghe. Thà nằm nghe nhạc sến còn hơn phải loanh quanh cãi nhau với Bắp Ngô trên mạng. Hôm nay quả là một ngày nhiều chuyện với tôi!
Chương 10: Đủ thứ chuyện loằng ngoằng
Chương 10.1
Không biết có phải vì tôi đã nhét căng một bụng thức ăn trong bữa cơm mai mối bất đắc dĩ của bà Vịt Bầu hay không mà vừa leo lên giường đã ngủ say như chết. Trong giấc ngủ, tôi nghe loáng thoáng có tiếng chuông điện thoại, nhưng không thể nào chống được cái mí mắt đang sụp xuống nên tôi đành buông em “dế” ra và ngủ một mạch đến sáng.
Khi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo đến lần thứ ba, tôi mới uể oải bò dậy, đánh răng, rửa mặt qua loa rồi “chui” tạm vào bộ quần áo lấy từ trong tủ ra. Trước khi xách túi đi làm, tôi kịp liếc mình trong gương, thấy mọi thứ có vẻ ổn, ngoại trừ vài cọng tóc đang chổng ngược lên trên đầu. Tôi vuốt vuốt lại cho nó xẹp xuống và anh dũng bước ra ngoài.
Lụi cụi dắt được con ngựa già ra cổng thì thấy một cảnh tượng vô cùng bi tráng trước mắt, ông Chấu khốn khổ đứng khép nép run rẩy một bên còn bà Chấu lừng lững án ngữ ngay giữa cổng, mắt không ngừng liếc xéo về phía ông. Lại có chuyện rồi, cái đôi vợ chồng già này không ngày nào mà không có “chiến sự” và không có “chiến sự” nào là không gay go quyết liệt, ai cũng có chiến thuật riêng, cũng bày binh bố trận rồi có khi cũng đổ một ít máu nữa chứ chẳng vừa đâu. Nhìn dáng đứng như hổ vồ, voi cuốn của bà Vịt, tôi lại thấy thương ông Chấu biết nhường nào, lấy phải một bà vợ như thế thì làm sao mà béo lên cho được. Thôi thì, coi như kiếp này ông xui xẻo nên cứ ém mình mà chờ đợi kiếp sau ông Chấu nhé!
Tôi thương ông Chấu vậy thôi, chứ chẳng bao giờ tôi dám thốt ra miệng, tôi sợ bà Vịt mà nghe thấy thì lại chạnh lòng, mà mỗi lần bà buồn phiền gì đó về tôi thì y như rằng giá nước, giá điện sẽ tăng lên một chút. Vì vậy, tốt nhất là tôi cứ âm thầm quan sát các cuộc đụng độ của hai ông bà, và “giúp đỡ” phía sau chứ không bao giờ ra mặt. Lần này cũng không ngoại lệ, dù rất cảm kích vì bữa cơm hôm qua nhưng tôi vẫn quyết định điềm nhiên dắt xe qua cổng chứ nhất quyết không làm “Lục Vân Tiên” tả xung, hữu đột can ngăn nữa.
Khi tôi cố nở một nụ cười trước khi tìm đường lách xe qua người bà Vịt, thì không khí dường như đông cứng lại. Bà Vịt đứng im, nheo mắt lướt nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi đánh mắt sang phía ông Chấu. Ông Chấu cũng nheo mắt y như thế rồi liếc sang bà Vịt. Ôi, quái lạ! Vợ chồng nhà này lại chơi kiểu cãi nhau bằng “kịch câm” chăng? Công nhận, cãi nhau mà sáng tạo thế này chắc hàng xóm láng giềng được nhờ lắm, đỡ phải điếc tai.
Tôi lại mất công cười thêm một lần nữa, cơ mặt của bà Vịt đột nhiên giãn ra. Ông Chấu ngay lập tức lao đến, chặn xe tôi, hất hàm bằng thứ giọng bạc nhược quen thuộc của mình:
“Dừng lại!”
“Có chuyện gì vậy ông bà? Cháu sắp muộn giờ làm rồi đấy!”
Bà Vịt khoanh tay, lướt mắt thêm một lần nữa từ đầu đến chân làm tôi nổi hết cả da gà. Khiếp! Tôi có cảm giác như bà ấy coi tôi là miếng thịt quay béo ngậy dễ ăn ấy! Bà Vịt lừng lững tiến tới:
“Đi làm mà mặc thế này à? Quá xấu!”
Ông Chấu cũng hùng hổ đế thêm vào “Quá xấu!”
Tôi ngơ ngác nhìn hai người, bà Vịt đi một vòng quanh người tôi kéo kéo tóc tôi lên, chun mũi vẻ không hài lòng:
“Tóc nữa, tóc quá rối!”
Ông Chấu gật gù vẻ đồng tình. Tôi há hốc mồm nhìn hai ông bà, chẳng lẽ tối qua uống nhiều rượu quá đến giờ vẫn chưa tỉnh hay sao? Bà Vịt chả thèm quan tâm đến sự ngỡ ngàng của tôi, bà lăm lăm kéo tôi về phòng.
“Vào thay váy, váy đẹp đẹp vào!”
“Cháu thích mặc quần... mà cháu mặc gì thì có liên quan gì đến...”
Tôi chưa kịp nói hết câu, ông Chấu đã vội vàng chống nạnh, hét lên:
“Sao không liên quan? Cháu phải gây ấn tượng với sếp cháu chứ!”
“Đúng! Từ nay trở đi, không được ăn mặc xuề xòa như thế nữa! Vào, thay ngay váy cho tôi!”
“Nhưng mà... cháu chả thích... với cả chả cần gây ấn tượng gì hết đâu.”
“Nói không nghe à? Không gây ấn tượng được với thằng Huân thì mày đừng hòng... được ở trọ nhà này nữa! Nhanh... thay váy!”
Ông Chấu cũng cố rướn giọng hét vào tai tôi:
“Đúng! Mày mà không làm nên cơm cháo gì thì tháng này tiền trọ tăng gấp đôi! Tiền nước nữa, cũng gấp đôi nốt!”
Bà Vịt vừa lườm ông Chấu, vừa lôi xềnh xệch tôi vào phòng, chốt cửa lại và bắt đầu quá trình hì hục lục trong tủ đủ các loại quần áo ướm lên người tôi để ngắm. Tôi chỉ chống chế yếu ớt được mấy câu nhưng đều bị bà Vịt gạt đi hết! Than ôi! Giờ mới hiểu được tâm trạng bất lực và cam chịu của ông Chấu bấy lâu nay, tôi thương ông quá! Trước nay, tôi cứ quy kết ông là hèn, nhưng đứng trước một mụ vợ chuyên “lấy thịt đè người” như bà Vịt thì dù có muốn vùng lên đến mấy cũng đành cúi đầu bất lực thôi. ...
Quét Virus: An toàn