80s toys - Atari. I still have
* Danh ngôn tình yêu: Trên thế gian này chẳng có vị thần nào đẹp hơn thần mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 9364 bình chọn



- “tay anh sắp lành ùi heo”, mình nói với em, cứ trời sáng là gió mát. Mình chẳng thấy chút đau đớn gì ở cơ thể nữa, thỉnh thoảng chỉ hơi ngứa chút, mình chỉ đợi ngày tháo bột là xong

- “nhờ em đó nha”, em nói liền,

- “sao nhờ em?”, mình hỏi em

- “hôm bữa con nào hun vô tay anh đó”, em nói với giọng đanh đá, mình cười liền, thì ra là vậy

- “haha, uhm, nhờ heo ha, vậy anh đau ở đâu em hun là hết hả?”, mình hỏi em gia sư,

- “uhm, tất nhiên, em là liều thuốc của đời anh mà”, em nói tự tin và hoạt bát

- “vậy em đau ở đâu đưa anh hun, anh hun ko những hết đau mà còn khỏe ra”, mình nói với em, cả hai cười

- “đau tim”, em nói bâng quơ, xe vẫn chạy. Mình thấy hơi thoáng chút ngỡ ngàng, “ừ thì tim em vẫn còn đau, những vết thương trong em chưa từng có cơ hội để lành, em mệt mỏi lắm”, mình cứ nghĩ em sẽ nói thế tiếp theo, sự chịu đựng cũng có giới hạn mà

- “mà cấm hun vô tim”, em gia sư nói tiếp như kịp nhận ra gì đó. Mình còn lớ ngớ chưa hiểu gì

- “sao ko?”, mình hỏi, lúc này biết rồi mà vẫn chọc em

- “bỏ qua bỏ qua, nói chuyện khác, haha”, em cười nói, miệng em rất dẻo, lời lẽ cũng đa dạng và linh hoạt

Em gia sư và mình ghé vào tiệm ăn sáng rồi em chở mình tới trường, rồi em chạy về nhà. Em quá tốt với mình.



Thằng số đuôi 37 nhắn tin cho mình khi mình đang học: “có chuyện gấp muốn nói với bạn đó”, nó nhắn vậy thôi và mình không nhắn lại, mình thấy thằng này lằng nhằng lắm, không biết nó cứ nhất quyết đòi gặp mình làm gì. Tự dưng mình lại nghĩ ko phải là D, vì nếu là D thì D sẽ có cách khôn ngoan hơn để gặp mình nếu có việc chứ, càng ngày mình càng muốn biết số đuôi 37 là ai và D là ai, có liên quan ko sao cứ làm phiền tới cuộc sống của mình và em gia sư.



Trưa em gia sư tới đón và chở mình về, mình nói muốn ăn kem để em chở mình vào quán kem, mình muốn nói cho em gia sư về việc nhỏ Nhung và thằng đuôi số 37. Mình biết để càng lâu thì càng rắc rối, đêm dài lắm mộng. Trưa nay trời hiu hiu nắng, cái nắng gần tắt để nhường cho mưa, mấy bữa này chiều nào cũng mưa dai dẳng cho tới tối nên tối mình toàn phải ở nhà vì tay bó bột ko thích hợp đi dính mưa.Em và mình gọi 2 cây kem tươi sô cô la, mình hỏi em

- “nhỏ Nhung mời anh đi sinh nhật đó”, mình nói và hồi hộp đợi chờ phản ứng của em gia sư, em đang đưa tay chạm kem, như mọi lần ăn kem

- “nhỏ hôm ở bậc đá hả?”, em gia sư hỏi, có vẻ bình thường

- “uhm”, mình trả lời, mình cũng đang nếm cái vị ngọt mát lạnh của kem

- “anh đi ko?”, em hỏi mình, liếm kem ngon lành, em còn tranh thủ liếm cây kem của mình, heo con hay dành ăn lắm

- “ko, em nghĩ sao”, mình nói ý của mình và cũng hỏi ý của em

- “ko đi nhưng cũng mua quà tặng chứ, nó mời rồi mà”, em nói, mọi lời em nói đều chậm rãi, ko có gì là khẩn trương hay khó chịu khi nhắc về nhỏ Nhung.

- “uhm, mà nhỏ đó hay tới nhà anh chơi với anh thấy phiền lắm”, mình nói, muốn nói rõ ý định của mình, để sau này nhỏ Nhung có chơi xấu mà đi bịa đặt chuyện thì em gia sư cũng sẽ biết ý mình mà nói chuyện.

- “kệ nó, cứ bình thường đi”, em nói, mình hới thấy lạ lạ con gái khi nghe đoạn này thường tỏ ra ko thích vì kẻ khác làm phiền ng yêu mình nhưng em gia sư lại tỏ ra bình thường lắm.

- “em ko ghen hả?”, mình buột miệng hỏi, hỏi xong mới thấy điên kinh niên, hỏi câu vớ vẩn thế mà cũng hỏi được

- “nó là gì mà em phải ghen với nó”, em cười nó, nhìn điệu bộ rất lạ. Mình nhìn em là biết em cũng ko thích nhỏ Nhung, nhưng em gia sư nghĩ là nhỏ Nhung ko đáng để em ghen tuông.

- “ghê zữ”, mình nói, cười nhìn em ngạc nhiên.

- “chứ ko đúng àh”, em nói, cười tươi rồi ăn kem tiếp, chưa ban giờ mình quen em mà ko thấy em ăn ngon lành.

- “àh, có cái số kia gọi anh nói chuyện về em đó, còn đòi gặp em nữa”, mình nói, cô gắng cân nhắc lời nói, vì mình sợ em buồn, mình thấy em ngừng ăn hẳn vì ngạc nhiên, nhìn sắc mặt em có chút biến đổi

- “ai?”, em hỏi liền, em cũng tò mò như biết

- “ko biết, để anh đưa em coi”, mình nói rồi lấy điện thoại mở cho em xem, em nhìn vào chăm chú, như cố nhớ ra số của ai, có thể là người quen.

- “ai zậy?”, mình hỏi em, mình cũng tò mò lắm.

- “ko biết”, em nói nhưng tâm trí thì đang cố gắng nhớ hay đoán gì đó. Điều này chỉ vô ích nếu số điện đó là thuộc sim khuyến mãi, với lại ko ai ngu ngốc mà dùng sim bình thường

- “có tin nhắn ko?”, em hỏi mình, mình nghĩ em muốn coi cách nhắn tin coi giống ai, vì thường mỗi người có 1 vài đặc điểm riêng khi nhắn tin.

- “có”, mình mở ra cho em xem, mình chờ xem em nói gì khi đọc những tin nhắn đó. Mình thấy hài lòng vì mình đã kể hết mọi chuyện cho em gia sư.


Em chăm chú đọc hết tin nhắn, cây kem đang chảy và em quên mất thì phải, sau 1 lát thì em lại ăn kem tiếp, em trả điện thoại cho mình, mình mới chột dạ là mấy tin nhắn của nhỏ Nhung trong điện thoại, có cả số nhỏ H, mình đâu xó xóa, em gia sư thế là đã đọc hết. Điều đó ko là gì vì mình đâu trả lời mấy tin nhắn đó nhưng mình chẳng thích em thấy vậy, mình ko muốn em khó chịu vì mấy thứ dây dưa. Em gia sư im lặng

- “sao, ai?”, mình hỏi, mình nghĩ em biết là ai, vì bây giờ em lại ăn kem, ko nghĩ nữa

- “em đoán là D, mà ko biết đúng ko?”, em nói và mình sửng sốt, vậy thì D chính xác là kẻ khó đoán, khi thì nhục mạ ng khác, tỏ ra nông nổi, khi thì lại tỏ ra quá mực thước và lịch sự. Sao mà lường nổi. Nhưng có 1 điều mình hài lòng là mình đã nói cho em gia sư về số đuôi 37 và em gia sư đoán là D, ít gì khi biết những chuyện đó em gia sư sẽ ko thể bình thường với D, sẽ hiểu rõ thêm về D và ko có lí do gì gặp D nhiều nữa.

- “sao em đoán là D mà ko phải ng khác?”, mình hỏi em vì mình ko biết sao em biết là D

- “vì em thấy cách nhắn tin kiểu đó với lại chỉ có D mới vậy?”, em nói mắt hơi nhìn xa xăm, em nói thế chắc chắn em hiểu khá rõ tính D và thói quen của D. Họ đã có 1 khoảng thời gian gắn bó, nhưng mục đích của D là gì, sao ko xuất hiện trước đây mà giờ mới xuất hiện.

- “sao nó muốn gặp anh, nó làm vậy chi”, mình hỏi em gia sư, không biết có làm em khó xử không nữa

- “em ko rõ lắm nhưng chắc ko phải chuyện tốt, chuyện của em rối lắm”, em nói có vẻ tâm trạng em chùng xuống. Lúc này em ăn hết kem và đang nghịch với li nước trà, em lấy ngón tay chấm tại những vệt nước trên bàn rồi vẽ ra những hình thù nguệch ngoạc

- “anh sẽ mở rối cho em nếu em muốn”, mình nói, gợi cho em nói chuyện. Hình xăm ở dưới chân em nổi lên rất rõ, mình muốn biết cái hình xăm đó bắt nguồn từ đâu.

- “cứ bình thường đi”, em nói, em không vui, mình nghĩ thế. Lại nghĩ tới những thứ xung quanh và thấy mệt.

- “em có bình thường đc đâu, em vẫn mệt nhoài, rồi rã rời vì những chuyện đó. Anh ko rõ những thứ em trải qua lắm nhưng anh tin khi em nhìn và đối mặt với nó, dẹp nó yên ổn thì nó sẽ ổn”, mình nói, nói những thứ mình đang nghĩ trong đầu. Mình muốn em trả lòng, mình sẽ dùng tất cả những thứ mình có, cả trái tim và trí thông minh ít ỏi để hiểu, để cảm thông dù lời mình nói có lẽ ko hay nhưng bảo đảm tính chân thực

- “anh tưởng đời là phim hả?”, em lặng mặt hỏi mình, mình ngỡ ngàng.

- “tất nhiên ko, nhưng thực tế phim lấy từ thực tế, em phải đối mặt chứ chạy hoài, trốn hoài àh”, mình nói nhanh, mình cũng thấy hơi phấn khích, sao em có vẻ như muốn nổi giận với mình.

- “em có chạy đâu, có trốn đâu, chỉ là nó đeo bám em và lằng nhằng”, em nói, mình và em nói chuyện với nhau hình như chưa từng căng thẳng thế.

- “em nói anh ôm em, mà em có cho anh cơ hội chưa? Em cứ bỏ qua, cứ để những thứ đó làm phiền em, em ko thấy mệt thì anh cũng thấy mệt dùm đó”, mình nói, tự dưng câu chuyện bị đẩy tới thứ này, chẳng liên quan gì tới câu chuyện lúc đầu. Thật là vớ vẩn

- “về thôi, nói hồi cãi nhau”, em nói, em cũng ko vui, mình cũng ko vui

- “ko, cứ vậy ko àh, chuyện gì giải quyết xong đi, cãi nhau cũng đc, anh sẽ làm lành trước nhưng em phải nói anh nghe, đừng im lặng mãi”, mình nói, mình đang muốn hiểu, muốn nói chuyện, muốn em nói mình nghe. Mình biết em ko thể mãi chạy trốn vì em sợ tổn thương. Cô bé nhỏ của mình luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng em mong manh và sợ đau hơn bất kì ai.

- “anh muốn em nói gì nữa?”, em hỏi mình, hơi rụt rè, chắc em ko thích cãi nhau, có lẽ em mệt. Mình tự dưng hỏi chính mình là những thứ mình nói hầu như ko liên quan gì tới chuyện thằng số đuôi 37 mà em gia sư cho là thằng D. Mình bị gì mà làm quá lên thế

- “thôi, anh xin lỗi”, mình nói, thấy mình điên cuồng quá...
<<1...6566676869...76>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.001112s | View: 9364 (+18)

On C-STAT