Duck hunt
* Danh ngôn tình yêu: Ngôn ngữ của tình yêu nằm trong đôi mắt.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Say Đắm Một Nàng Mèo

Say Đắm Một Nàng Mèo

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 4938 bình chọn


Đàn ông, đàn bà, khóc la, rên rỉ, hệt như một tửu trì nhục lâm, địa ngục nhân gian.
Ôn Tâm đứng ở đó, cảnh tượng trước mặt khiến đầu óc cô trắng xóa, cả người phát lạnh, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm đã trắng bệch ra, một sự sợ hãi to lớn đã ngưng tụ trong lòng. Trong đời này cô tuyệt không thể quên cảnh tượng này.
“Hahaha! Mọi người thích ai thì cứ việc ôm về, anh em ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh! ”
Tuy nhiên, âm thanh Hồ lão đại vừa dứt thì ánh đèn bốn phía bỗng tối sầm, thoáng chốc cả đại sảnh chìm trong bóng tối mà có giơ năm ngón tay ra cũng nhìn không thấy.
Bảo vệ Hồ lão đại! ” Mấy tên thổ phỉ dùng thân che chắn trước mặt Hồ lão đại, cảnh giác xoay xung quanh.
“Hồ Đạt là người mà “Câu Hồn” ta muốn giết, ai cũng không giữ được hắn. ” m thanh lạnh giá như loài ma quỷ vang văng vẳng trong không khí.
“Câu Hồn? Chẳng lẽ chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ?! ” Hồ lão đại kinh ngạc la lên.
“Cứu với…..” Bốn bề phát ra những âm thanh cầu cứu ồn ào, nhựng bậc bất tài, hèn nhát ấy nghe danh thiên hạ đệ nhất sát thủ bèn chìm trong sự hoang mang, lập tức xôn xao náo loạn lên.
Bỗng một làn gió âm u thổi tới, mang theo hơi vị nồng nặc của cái chết. Một bóng đen nhanh như tia chớp đã lao xuống với tốc độ thần tốc khó lường.
“Bụp! Bụp! ” Quang minh chính đại không phải lẽ sinh tồn của những sát thủ trong bóng tối, người đến “Câu Hồn” tay phải cầm kiếm tấn công, tay trái nhanh chóng bắn phi tiêu, trên mũi tiêu có tẩm chất kịch độc, vài chục tên thổ phỉ hét lên rồi ngã gục.


Một luồng ánh sáng của đao kiếm lóe lên, trong chớp mắt lại có 7-8 tên thổ phỉ gục xuống. Những người đàn bà bắt đầu hét toáng, bọn đàn ông bỏ mặc chạy tứ tung.
Ôn Tâm sợ đến ngớ người, bị những người xung quanh làm náo loạn, lập tức tỉnh giấc, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là tìm nơi an toàn núp vào trước.
Nhưng mới chạy được vài bước, sức lực trong cơ thể phảng phất bị trút cạn hết, cả người ngã nhoài xuống đất, cơn đau quen thuộc đó lại đến rồi.
Xương cốt như bị nứt hết ra, sau đó một cảm giác tê liệt đã xuyên suốt từ lòng bàn chân thẳng lên não, cơ thể cô vừa đau vừa mỏi, toàn thân khúm rúm run rẩy.
Một ý niệm lóe lên trong đầu, chẳng lẽ cô lại biến thành mèo à?
Chính lúc Ôn Tâm đang hoang mang lo sợ, những âm thanh đấu đá cứ hướng sát về phía cô, lòng cô quặn thắt.
Trời ạ! Tuyệt đối đừng tiến qua đây ngay lúc này nhé, nếu người bên cạnh thấy cô biến thành mèo nhất định sẽ xem cô như quái vật!
Đừng đến….đừng đến đây…..
Bốn bề tối đen như mực, Ôn Tâm sợ tiếng la thảm thiết của mình sẽ gây chú ý, bèn cắn chặt lấy môi, cắn đến chảy cả máu, sau đó cơn đau của cơ thể dần dần tan biến….
“Hồ Đạt xem ngươi trốn đi đâu! ” Giọng nói trầm ngâm u ám, như lệnh đoạt hồn của Diêm Vương.
Một tia sáng nhanh chóng chớp lên, Hồ lão đại đang tháo chạy ngã ngay bên cạnh Ôn Tâm, máu nóng bắn vào người cô. Trong giây phút đó, cô sợ đến bất động, thầm hét toáng trong lòng.
Sát thủ “Câu Hồn” đeo mặt nạ quỷ bằng da mềm, vẩy kiếm dài còn đang nhuốm máu, sau đó quay người lại, dịch chuyển ánh nhìn từ thi thể đang đẫm máu dưới đất sang người cô.
Lúc ấy, trong đại sảnh người chết thì chết, trốn thì trốn, chạy thì chạy, tản thì tản, cả sào huyệt rất sạch sẽ, chỉ trừ cô!
Chẳng lẽ hắn định giết cô diệt khẩu? Ôn Tâm sợ hãi cắn chặt răng, cố tỏ nét mặt điềm đạm không hãi hùng.
Nhưng điều không ngờ đến đã xảy ra, tên sát thủ giết người không gớm tay này chẳng những không giết cô mà còn quỳ xổm xuống, một tay đặt nhẹ vuốt mặt cô.
Ngươi muốn làm gì? “Meo…..” Ôn Tâm kinh ngạc, là tiếng mèo kêu!
Thì ra cô đã sớm biến thành một con mèo mà đến bản thân cũng không kịp nhận ra. Ôn Tâm mừng thầm trong bụng, hèn gì cô có thể nhìn rõ trong bóng tối như vậy. Phù, coi như cái mạng nhỏ này đã giữ lại được rồi.
“Mèo con, đây không phải nơi mi nên đến, về nhà đi. ” Lột bỏ sát khí bên ngoài, sự trơ trọi, cô tịch trong đồng tử đen láy của Đường Lăng đã dần dần xuất hiện sinh khí.
Ôn Tâm thờ thẫn nhìn sát thủ đang chùi vết máu cho cô, mặt nạ quỷ lạnh lẽo khủng bố đó, khiến người khác vô thức cảm nhận kiếm hắn là lạnh, tim hắn là lạnh, máu cũng lạnh, nhưng không biết vì sao, đôi mắt ấy, đôi mắt nhìn cô không chuyển dời ấy, ánh lên một tia ấm áp, thoáng chốc đã có thể xoa dịu sự sợ hãi trong lòng cô đối với hắn một cách lạ lùng.
Tên sát thủ này không lạnh lắm. Hắn khiến cô nhớ đến một bộ phim điện ảnh.
Hồ Đạt đã chết, sào huyệt đã diệt, nhiệm vụ đã hoàn thành. Đường Lăng thu kiếm lên, đi thẳng ra ngoài hang cốc, Ôn Tâm không nghĩ ngợi gì mà đi theo ngay.
Trong miếu hoang, cỏ dại mọc rậm, rách nát cũ kỹ, xung quanh giăng đầy mạnh nhện và rong rêu, dường như đã bỏ phế rất lâu, nhưng dùng để che mưa đỡ gió, tá túc một đêm thì vẫn còn được.
Đường Lăng nhóm lửa phía dưới tượng phật, sau đó ngồi xuống đất, từ từ tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt trẻ trung tuấn tú. Đôi mày như kiếm, mắt như châu ngọc, sóng mũi cao, làn da ngâm đen, giữa mày lộ ra khí chất ưu uất.
Tiếp đó, hắn lấy một miếng lương khô ra khỏi hành lí, vừa đưa đến miệng…
“Meo! ” Một con vật nhỏ nhưng có sự hiện hữu mạnh mẽ, tuyệt đối không bị người khác phớt lờ sự tồn tại.
Đường Lăng quay đầu nhìn, con mèo đó đang nhìn chăm chăm thức ăn trong tay y, miệng đang nuốt nước bọt.
Y bèn chia lương khô thành hai miếng, y và con mèo mỗi người một nửa.
“Meo! ” Con mèo mừng rỡ kêu lên, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh ăn phần mình, thỉnh thoảng lại ngóc đầu nhìn nhìn y, ánh mắt chạm nhau rồi lại quay đi, trong lòng Đường Lăng có một cảm xúc kỳ lạ, nhưng lại chẳng nói ra được nguyên nhân. Cứ như thế yên lặng nhìn nhau rồi cúi đầu ăn tiếp, một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí dị thường.
Ăn no rồi, thì phải ngủ thôi!
Mèo con tìm vị trí thoải mái bên cạnh hắn và nằm cuộn lại, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Đây là lần đầu ngủ bên ngoài, trong lòng không khỏi lo sợ, nhưng nghĩ tới gần sát cạnh có người nằm chung với mình, nó mới ngủ yên ổn một chút, có một chút cảm giác an toàn nho nhỏ.
Đường Lăng cúi đầu nhìn cuộn lông trắng mềm mượt, hệt như quả bóng đang nằm cuộn bên cạnh mình, gần đế nổi hình như cảm giác được hơi thở và nhịp đập rất khẽ , rất nhẹ, rất nhu, rất an tâm của nó.
Bởi vì là mèo nên không cần đề phòng, không có sát khí. Đường Lăng nhắm mắt lại, bắt đầu ngưng thần tịnh khí, luyện nội công.
Chương 6: Bá vương đường phố
Ngày thứ hai tỉnh dậy, trước mặt chỉ còn đóng lửa tàn, sát thủ đã biến mất.
Rất rõ ràng, thân là một con mèo, cô đã bị người ta bỏ rơi rồi.
Nơi này là nơi nào? Cô không biết.
Làm sao để về phủ Nam Cung? Cô chẳng rõ.
Thế là, Ôn Tâm trở thành con mèo hoang, lạc đường giữa chốn rừng sâu hoang vắng.
Khi khát cô uống nước suối; khi đói cô chỉ ăn một ít trái cây dại; khi buồn ngủ, cô tìm một hang động để nằm xuống, nếu tìm không ra thì đành chọn nơi nào có cỏ đệm lưng.
Mỗi tối khi màn đêm buông xuống, c

ô cảm giác toàn thân rợn cả lên, lông tóc dựng đứng, trong khu rừng âm u thỉnh thoảng lại có những tiếng khe khẽ, lúc thì là những tiếng rên rỉ, lúc thì xào xạt, rất khủng bố. Nếu không tìm thấy hang động, lần nào Ôn Tâm cũng không dám ngủ, chỉ sợ có động vật nào như con sói nào đó xông ra, tận đến trời tờ mờ sáng mới lim dim ngủ thiếp đi.
Cứ như thế, ngày tháng xông pha trong núi của cô đã trôi qua, sau cùng lẩn quẩn đi theo vài tiều phu lên núi đốn củi mới lại trở về nơi có con người cư trú.
Chợ búa cổ đại cũng rất náo nhiệt, trên đường bày nhiều quán xá, người qua kẻ lại không ngớt, nhìn thấy có tiệm bán đồ cổ, bán tranh chữ, trái cây hoa quả và thức ăn, có cả múa võ nơi đầu đường. Ôn Tâm nhìn những cô gái chen chúc nhau trước tiệm son phấn, khi đi ngang vẫn ngoái đầu nhìn lại.
Đúng là tiền của phụ nữ dễ kiếm nhất, câu này nói không sai tí nào.
Đi nửa ngày trời, bụng Ôn Tâm bắt đầu đói. Khó khăn lắm mới tìm được bát cơm thừa, thế mà vừa nhìn thấy đã buồn nôn, chết cũng ăn không nổi, thứ này còn không bằng những thứ cô đã ăn lúc trên núi. Ngẫm nghĩ những tháng ngày trong Nam Cung phủ, những thứ cô ăn đều là các loại bánh ngọt xuất sắc nhất, thức ăn tinh xảo nhất kinh thành, nay bắt cơm ăn cơm thừa canh nguội này, dù lý trí chấp nhận nổi nhưng tình cảm vẫn không thể chấp nhận, dù tình cảm chấp nhận thì vị giác cũng không thể chấp nhận.
“Meo!” Một tiếng mèo kêu bi thảm, trách trời trách đất trách nhất bản thân, tại sao lại rời khỏi phủ Nam Cung, một phút sa cơ thành thiên cổ hận! Tóm lại đành ôm cái bụng đói rồi.
Sau khi lẩn thẩn ở xung quanh, cô đi vào một con hẻm tối, bỗng từ hang ở góc tường xuất hiện một con gì đó lông màu đem xám, tai hơi tròn, cả người chắc thịt, đôi mắt đôi nho nhỏ và gian hiểm nhìn cô.
Là chuột! Vừa thấy con chuột, Ôn Tâm gần như hét toáng lên, trước kia làm người cũng chẳng cảm thấy sợ chuột, nhưng từ khi làm mèo, cô bị Nam Cung Cẩm dùng chuột dọa qua, trong lòng nảy sinh ám ảnh, lần này lại đụng phải một con chuột, ôi, và còn là con chuột rất gan dạ dám nhìn thẳng vào cô – con mèo – kẻ địch muôn thưở của chuột....
<<1...1415161718...24>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000642s | View: 4938 (+8)

On C-STAT