Snack's 1967
* Danh ngôn tình yêu: Trước mắt người yêu, không có người đàn bà nào xấu cả.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Gái Già Xì Tin - Nguyễn Thu Thuỷ

Gái Già Xì Tin - Nguyễn Thu Thuỷ

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7716 bình chọn



Khi Quân cúi đầu chuẩn bị đi bóng, Dương bỗng nhiên thấy tim đập thình thịch vì hồi hộp. Cảm giác chứng kiến một trận đấu chuyên nghiệp khiến Dương nghẹt thở. Bên cạnh, khuôn mặt Định vẫn kín bưng, nhưng những ngón tay gõ liên tục vào thành ghế đã tố cáo tâm trạng của anh.

Quân chỉ đẩy nhẹ cơ. Bóng đi nhẹ, vừa đủ lực, viên bi nhẹ nhàng lăn xuống lỗ. Dương bất giác thở phào một cái. Từ đó, mắt Dương không thể rời khỏi nhất cử nhất động của Quân. Vốn vẫn hay qua lại lui tới những quán bi – a, Dương không ít lần nhìn những cao thủ cầm cơ chơi cực kì điêu luyện. Nhưng chưa từng một lần, Dương được chứng kiến một trận đấu chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến cả người cổ vũ, biết vỗ tay lúc nào, biết im lặng lúc nào. Chuyên nghiệp từ thứ ánh sáng chiếu thẳng lên bàn bi a, rọi lên dáng vóc của những cơ thủ, tạo nên những tương phản sắc nét. Và lần đầu tiên, Dương không nhìn Quân như nhìn một tên oắt con miệng còn hôi sữa, mà nhận ra rằng, trong một khung cảnh nào đó, một thời điểm nào đó – như – bây – giờ chẳng hạn, cậu ta trở thành người đàn ông chững chạc trong bộ gi lê đơn giản và trong những đường cơ như ảo thuật.

Quân liền mạch đánh thắng ba ván liền. Cảm giác yên tâm hoàn toàn khiến Dương thả lỏng, dựa hoàn toàn vào ghế, chỉ trân mắt thưởng thức những đường cơ đẹp và chuẩn xác đến từng milimet mà bình thường cô chỉ có thể chứng kiến trên ti vi. Định cũng hơi ngả người trên ghế, đặt mu bàn tay chạm miệng, tĩnh tại quan sát diễn biến trận đấu.

Bi đang vào thế khó. Dương cũng nín thở khi nhìn cục diện trên bàn. Nếu như đánh một cách thông thường, nhất định bi sẽ bị chạm và chệch hướng. Một kẻ tay mơ của cô cũng chỉ cảm nhận đến vậy. Cô lo lắng nhìn Quân. Cậu ta đang chống tay lên bàn, nhìn thế trận.

“Giờ phải chạy đạn hả anh?”

Dương hỏi Định. Định khẽ lắc đầu.

“Nó không chạy đạn đâu. Chắc sẽ có cách thôi”.

“Cách nào ạ?”

Định im lặng. Lúc sau nói khẽ.

“Có thể bật băng để ăn lỗ mười”.

Dương cố hình dung, vẫn thấy là rất không khả thi. Ở bên bàn, Quân cúi sát mặt bàn, nheo mắt ước lượng khoảng cách giữa các viên bi. Cuối cùng cậu ta quyết định đánh. Khi nhìn đôi môi mím chặt đó, Dương đột nhiên thấy cậu ta quyết đoán lạ lùng.

Bi bật qua đường băng ba lần, rồi chạy thẳng vào lỗ sáu. Cả phòng rào lên tiếng vỗ tay. Dương lúc này sau cảm giác bàng hoàng, mới sực tỉnh.

“Cháu anh giỏi quá”

Định mỉm cười, đầy trìu mến “Ừ. Không ngờ nó ăn theo cách đó”.

Thấy xung quanh tĩnh lặng, Dương không dám nói gì thêm. Cô đợi chờ nhìn người nhân viên xếp bi lại để chuẩn bị một ván mới. Chiến thắng dường như đã nằm chắc trong tay Quân.

Chỉ còn một ván. Giờ là lúc không có chỗ cho sự sai lầm. Quân trầm tĩnh cẩn thận ăn chắc từng con một. Thỉnh thoảng, tiếng vỗ tay trong khán phòng lại rào lên vì những đường bi tinh tế. Trên bàn, chỉ còn lại bi số 9, đặt giữa bàn, ngay trước cửa lỗ. Tình thế thuận lợi đến mức không thể nào thuận lợi hơn. Môi Quân đột nhiên thấp thoáng một nụ cười tinh quái.


Chương 13.2: “Còn nơi nào biết những chuyện tình, đẹp như chuyện những đóa hoa quỳnh…”


Quân đặt cơ, chuẩn bị ngắm đánh. Dương thẳng người hồi hộp nhìn đường cơ quyết định, nhưng đúng lúc đó, mũi cô đột nhiên ngưa ngứa khó chịu, chưa kịp suy nghĩ thêm gì, cô đã hắt xì thật mạnh. Không những thế, còn hắt xì liên tiếp ba cái liền. Vài người xung quanh giật mình quay qua nhìn.

Lúc này, Dương đã ngồi ngay ngắn trở lại. Định đưa cho cô một chiếc khăn giấy khiến Dương lúng túng đầy xấu hổ. Rất may, mọi người đã nhận thấy việc hắt xì là việc thật bình thường như cân đường hộp sữa nên nhanh chóng quay lại bàn bi – a.

Định ghé sát tai cô “Chắc em bị lạnh rồi”

Dương lắc lắc đầu ra hiệu không sao, cô quay nhìn bàn đấu thì thấy Quân cũng vừa cúi người xuống. Cô mơ hồ tự hỏi, không biết có phải vừa nãy Quân cũng ngẩng lên nhìn về phía cô không? Nhưng may mắn, chỗ bàn bi – a điện sáng, còn khu khán giả lại chìm trong ánh điện tối mờ, nên Dương yên tâm rằng Quân có thể nghe thấy tiếng hắt xì, nhưng nhất định không thể nhìn rõ ra cô trong đám khán giả đông nghịt chìm trong bóng tối.

Dương thở phào. Cô thật sự không muốn Quân phân tâm mà.

Ơ, nhưng mà sao cô lại nghĩ Quân có thể phân tâm vì mình nhỉ? Cô đúng là dở hơi quá rồi. Nghĩ một hồi vòng vèo, Dương quyết tâm ngồi ngay ngắn lại và chuyên chú nhìn xuống bàn bi – a.

Chỉ cần một đường cơ này nữa thôi, chiến thắng sẽ ở trong tay Quân. Và điều đó thật đơn giản. Với người gà mờ như Dương, thì với cú này khả năng ăn thua cũng là 5/5, nên một tay chơi có hạng như Quân thì không phải nghĩ.

Quân ngắm nghía lâu hơn bình thường, lâu hơn cả những cú bi khó khiến căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng khó hiểu.

Cuối cùng, trọng tài phải nhắc nhở. Quân cúi người, co tay bắt đầu đánh.

Cú đánh vừa lực, bi chạy thẳng về lỗ sáu, nhưng lại chạm vào mép lỗ rồi văng ra ngoài. Cả căn phòng ồ lên. Mặt Quân tái dại. Cánh tay siết chặt cây cơ như vẫn không tin nổi. Bên cạnh Dương, Định cũng ngồi thẳng người, chết lặng.

Đối thủ của Quân nhếch miệng cười đứng lên, ăn “bữa cỗ” mà Quân đã dọn sẵn bằng một đường bi đơn giản. Ván tiếp theo, anh ta từ tốn thận trọng ăn chắc từng bi một. Khi viên số 9 lăn vào lỗ, tim Dương cũng như rơi xuống một cái hố.

Trận đấu kết thúc rồi.

Quân bắt tay người đàn ông gile xanh bằng nụ cười gượng, rồi cậu ngồi im xuống ghế nghỉ. Bất động. Đèn đã bật sáng khắp cả căn phòng. Định kéo tay Dương ra khỏi dãy, muốn đi về phía Quân, nhưng đúng lúc này, Dương bị cản lại bởi hai người bạn trẻ. Họ chính là cặp đôi cô dâu chú rể đã làm đám cưới dưới nước. Họ xúm đến bên Dương, ríu ran chào hỏi, rồi tỏ ra tiếc nuối vì sự thất bại rất “trời ơi” của Quân. Dương vừa nói chuyện với đôi vợ chồng vừa ngấp nghển nhìn theo bóng của Định. Anh đã ngồi xuống cạnh Quân, nói điều gì đó. Nhưng Quân vẫn bất động, không ngẩng đầu lên.

Khi Dương và hai bạn trẻ đi tới, Định đang bóp nhẹ vai Quân. Mọi người lặng lẽ chẳng ai nói gì. Dương đột nhiên đập cái bốp lên đầu Quân.

“Cái đồ ngốc này. Định buồn đấy chắc?”

Quân ngước lên nhìn Dương, lại nhìn đi chỗ khác. Dương cười hi hi chạy vòng đến trước mặt cậu ta, cười toe toét nhại lại kiểu nói hôm trước “ Đừng tưởng trốn tránh đây mà dễ”.

Đôi mắt một mí chạm phải mắt Dương một lần nữa, và lần này, Dương lặng đi. Đôi mắt đó buồn đến mức nụ cười trên môi Dương như đóng băng. Dương kéo tay cậu ta, giọng dụ dỗ.

“Đi nào”.

Quân đứng dậy, đi theo Dương. Định và hai người bạn cũng đi ra theo. Vừa ra đến cửa, có tiếng bước chân vội vã đuổi theo, rồi tiếng một người đàn ông vang lên rắn rỏi.

“Vì sao?”

Dương, Quân, Định, và hai bạn của Quân cùng ngạc nhiên quay lại. Quân đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt thoáng chút xấu hổ.

“Tôi hỏi lại cậu là vì sao?”

“Do cháu hồi hộp”.

Người đàn ông vóc dáng nhỏ nhưng chắc nịch do luyện tập thường xuyên, nheo đôi mắt nhỏ sắc sảo nhìn Quân.

“Tôi hỏi, ai làm cậu phân tâm?”.

Quân im lặng, không đáp. Không hiểu vì sao đôi mắt tinh nhanh của người đàn ông lại lướt qua Dương một cái nhìn đầy xét nét khiến cô sững cả người. Đang chưa biết làm sao để đối phó với cái nhìn đó, cô đã nghe Quân nói.

“Không phải cô ấy đâu. Chú làm cô ấy sợ đấy”.

Dương muốn phản bác lại, cô không sợ, cô chỉ thấy khó chịu thôi, nhưng người đàn ông đã đanh giọng.

“Nói chuyện với tôi một chút”.

Quân miễn cưỡng đi theo, vẻ như bị ép buộc làm điều mà cậu ta không muốn. Vì “nhân vật trung tâm” đã bị bắt cóc, nên đôi vợ chồng trẻ sớm từ biệt Định và Dương.

Còn lại hai người, Định đưa Dương đến vườn hoa của khu nhà vườn, vừa là tham quan, cũng vừa để chờ đợi cho đến khi Quân xong việc. Sự thành thạo của anh khiến cô ngạc nhiên sửng sốt, sau lại mơ màng nghĩ không phải anh cũng thiết kế luôn cái khu nhà vườn này đó chứ? Ặc ặc, chưa kịp hỏi han anh, Dương đã sửng sốt trước một vườn lan đủ màu sắc. Những giống lan được nuôi dưỡng trong một môi trường cầu kì, chắc cũng đều là những loại quý hiếm đang trổ đủ loại bông khiến Dương phần nào quên đi thắc mắc của mình, cũng quên luôn câu nói mập mờ của người đàn ông vừa nãy. Không hiểu ông ta là ai mà lại nói kiểu đó với Quân nhỉ?

“ Người đó là chủ khu nhà vườn này”

Định nói, khiến Dương tròn mắt ngạc nhiên, cảm giác như anh nắm bắt được hết ý nghĩ trong đầu cô vậy. Cô quay hẳn ra nhìn Định thì thấy anh đứng dựa vào góc tường kính, nói tiếp.

“Ông ấy cũng là người tổ chức những giải bi – a không chuyên thường niên. Người thắng cuộc sẽ được ông ấy đứng ra làm đại diện, quản lý, đầu tư và phát triển…”...
<<1...2425262728...49>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000404s | View: 7716 (+6)

On C-STAT