XtGem Forum catalog
* Danh ngôn tình yêu: Trên thế gian này chẳng có vị thần nào đẹp hơn thần mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Em là đôi cánh của anh - Chiết Chỉ Mã Nghị

Em là đôi cánh của anh - Chiết Chỉ Mã Nghị

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7713 bình chọn



“Ồ, trùng hợp quá.” Tả Khiên bất ngờ xuất hiện, anh kéo ghế ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, cười híp mắt nhìn Kiều Ưu Ưu, cuối cùng mới liếc sang Trì Lâm, “công việc ở bệnh viện bận lắm nhỉ?”

“Cũng bình thường, vẫn thế.” Trì Lâm lúng túng trả lời. Lúc nãy nghe Kiều Ưu Ưu nói vậy, nên bây giờ khi phải đối diện với Tả Khiên, cô lại cảm thấy hơi khó xử.

“Có thời gian thì nên đi ra ngoài chơi, đừng có ở trong bệnh viện suốt như vậy.”

“Ừ, đợi khi nào rảnh rỗi đã.”

Kiều Ưu Ưu nhìn Tả Khiên, cô đặt cái cốc rỗng “bing” về phía anh, âm thanh đã thu hút sự chú ý của Tả Khiên.

“Tả thiếu gia, tôi nhớ rằng tôi đã nói là đừng có nghĩ linh tinh, hai người không hợp đâu mà.”

“Cô có quản được không?” Tả Khiên hỏi lại, giọng nói hơi bức xúc.

“Tôi quản hết rồi!”

Nói xong, cô kéo Trì Lâm đang ngồi đối diện dứng lên đi ra ngoài. Trì Lâm không giằng co gì mà đi theo Kiều Ưu Ưu ra khỏi nhà hàng, để lại một mình Tả Khiên tức giận đến nỗi chỉ muốn đập bàn.

“Tả tiên sinh, cô Kiều nói rằng bàn này do anh thanh toán.”

Tả Khiên nhìn tờ hóa đơn được nhân viên phục vụ đưa tới, sự phẫn nộ ngày càng lớn, giật lấy tờ hóa đơn ném vào mặt người phục vụ, giơ chân đạp đổ cái ghế mà Kiều Ưu Ưu vừa mới ngồi.



Chương 38:



Trử Tụng không có thời gian để giải thích với Kiều Ưu Ưu, mệnh lệnh tập trung huấn luyện được phát ra bất ngờ, mục đích là thử thách năng lực phản ứng bất ngờ của họ, tập trung huấn luyện còn chưa bắt đầu nhưng lại dường như đã bắt đầu.

Sư đoàn Không quân số 1 chọn năm người đi tham gia khóa huấn luyện tam quân (hải quân, lục quân, không quân) và Trử Tụng là một trong số đó. Tất cả mọi người đều tỏ ra muốn được chọn, vì có được cơ hội như vậy là điều rất đáng tự hào đối với mỗi người quân nhân.

Sau khi lên máy bay thì tính mệnh không còn là của mình nữa, cần có trách nhiệm đối với máy bay. Tuy Kiều Ưu Ưu đã ngắt điện thoại của anh, hơn nữa trong 40 ngày tới anh rất có thể sẽ hoàn toàn không có cơ hội giải thích với cô, nhưng Trử Tụng vẫn cố gắng loại bỏ suy nghĩ linh tinh, tập trung tinh thần, anh không cho phép máy bay gặp bất cứ tai nạn nào.

Trời vào đêm, không mây, thích hợp cho việc cất cánh, phi công của Sư đoàn 1 chuẩn bị khởi hành. Họ phải điều khiển máy bay J-10 đi xuyên Trung Quốc, từ điểm đầu phía Bắc cho tới hải đảo phương Nam, trong quãng đường đi sẽ có máy tiếp ứng nhiên liệu, cả chặng đường không nghỉ cho tới đích cuối cùng.

Trử Tụng nhìn lên đích đến cuối cùng trên màn hình điện tử, phát tín hiệu yêu cầu tiếp đất về sân bay nơi hải đảo, Trử Tụng và mọi người nhận được lệnh và lần lượt hạ cánh.

Khi khoang máy bay được mở ra, họ cảm nhận được cảm giác ấm áp vô cùng lạ lẫm, một chút gió biển kèm theo hơi ẩm. Cái lạnh giá trước khi lên máy bay và hơi ấm như ngày hôm nay khiến một vài người khó có thể thích ứng được trong phút chốc.

Sân bay ở đây không có đầy đủ các thiết bị như ở Sư đoàn 1, tuy là địa điểm tập huấn quan trọng nhưng vì tần suất sử dụng có hạn nên dĩ nhiên sẽ không nhận được nhiều kinh phí khi xây dựng. Hơn nữa các lãnh đạo cũng đều cho rằng, những người có thể tới tham gia tập huấn, cho dù sân bay không có đèn chỉ dẫn thì vẫn có thể đưa máy bay bay trở về an toàn trong đêm tối, họ nhận thấy những chiến sĩ của mình không gì là không thể làm được, điều kiện càng gian khổ thì càng mài giũa được nhân tài.

Các máy bay lần lượt đáp xuống sân bay, bộ đội không quân trong toàn quân đều nhận được mệnh lệnh tập trung huấn luyện trong tối nay và họ gần như tới sân bay trên đảo vào cùng một lúc.

Trử Tụng đứng hút thuốc một mình bên cạnh xe để chờ những chiến sĩ khác tới. Cứ rảnh rỗi là Trử Tụng lại bắt đầu mệt mỏi nghĩ xem nên làm thế nào với Kiều Ưu Ưu? Đợi tới khi anh về lần sau, Ưu Ưu nhất định sẽ đập bàn đánh người, như thế còn đỡ, cái miệng cô còn lâu mới dễ dàng tha cho anh, lời nào khó nghe cũng có thể nói ra mà không thèm quan tâm tới hậu quả, cũng chỉ có anh mới nhịn được tính khí nóng nảy này của cô, nếu là người khác thì ai mà thèm để ý tới cô chứ? Vậy mà còn không biết trân trọng!

“Phó đoàn, anh đang cười gì thế?”

Trử Tụng dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại nhìn Triệu Kha, híp mắt hỏi: “Tôi vừa cười à?”

Triệu Kha gật đầu, nhưng miệng vẫn nói: “Đâu có, đâu có.”

Trử Tụng hất cằm về phía người đang đứng đó không xa, “người kia là ai?”

“Đâu?” Triệu Kha nhìn theo hướng Trử Tụng chỉ, bên cạnh chiếc xe việt dã là một dáng người đang đứng thẳng, hai tay đặt sau lưng, đội mũi bê-rê, đằng sau là hai chiến sĩ đang vác súng. Hải đảo là nơi trực thuộc khu vực quân sự G, tuy không nhìn rõ cấp bậc nhưng có thể đi vào tự do trong sân bay thì dựa vào giác quan thứ sáu đáng tự hào nhất của anh, nhất định sẽ không đoán nhầm.

“Ai?”

“Lương Mục Trạch!”

Trử Tụng nghe xong cái tên này, lông mày nhíu chặt hơn, “cậu chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn không sai!” Triệu Kha nói cực kì kiên định.

“Nếu không phải thì cậu cứ đợi đấy!”

Người ở các doanh trại bộ đội lần lượt đáp tới, họ phải tập trung trở về nơi tập kết. Trước khi lên xe, Trử Tụng quay lại nhìn một lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của người đó. Trử Tụng nhếch miệng, mang theo một nụ cười hơi đùa cợt.

Vốn cứ tưởng rằng buổi tối trước hôm bắt đầu huấn luyện bọn họ có thể ngủ một giấc yên ổn, nhưng tới nửa đêm canh ba thì tiếng còi khẩn cấp đã làm hỏng mọi giấc mơ đẹp của tất cả mọi người. Hai giờ sáng, huấn luyện tập trung chính thức bắt đầu.

Mục đích của việc huấn luyện tập trung là chọn một phân đội nhỏ tạo nên từ tam quân (hải - lục - không quân) đại diện cho quốc gia tham dự cuộc thi tại trại huấn luyện quốc tế. Sự kiện quốc tế lớn như vậy tất nhiên là phải chọn ra những quân nhân ưu tú nhất để tham gia. Không giống với các cuộc thi thông thường khác, lần này đội đại diện cho mỗi quốc gia buộc phải được tập hợp từ hải - lục - không quân, lấy tiêu chuẩn tổng hợp nhất để chọn ra đội ưu tú nhất.

Khóa huấn luyện này sử dụng chế độ đào thải, mỗi hạng mục sẽ có một cuộc thi, 5% trong những người có thành tích thấp nhất sẽ bị loại ra. Sẽ không vì tới từ các quân chủng khác nhau mà có hai tiêu chuẩn, tuyệt đối ai cũng như ai.

Triệu Kha vác trên lưng chiếc ba lô nặng và đi theo sau Trử Tụng, miệng không ngừng cằn nhằn: “Thật không công bằng, mẹ kiếp không công bằng, bình thường chúng ta tập luyện cái gì chứ? Họ là cái gì? Quân đặc chủng ai cũng như là không muốn sống nữa, cả năm chỉ luyện thể lực, chúng ta có bì nổi không? Đến cuối cùng chỉ giữ lại vài người bọn họ là xong, lại còn bắt chúng ta tới đây mất mặt làm gì?”

Bước đi của Trử Tụng càng ngày càng thoải mái, anh điều chỉnh nhịp thở nhìn Triệu Kha, nói: “Oán trách xong chưa?”

“Vẫn chưa!”

“Đừng nói nhiều nữa, không muốn bị bắn chết thì chạy nhanh lên cho tôi, chết rồi thì đừng có nói là cậu đã theo tôi!” Trử Tụng và Triệu Kha nói xong câu này liền xông thẳng lên phía trước với tốc độ nhanh hơn. Anh thừa nhận rằng Triệu Kha nói cũng có phần đúng, nếu so với quân đặc chủng, hải quân và lục quân, về mặt thể lực thì họ quả thực không có ưu thế. Nhưng ở trong quân đội là như vậy, mục đích của huấn luyện chính là ưu tú thắng, kém cỏi loại, người chịu được thì sinh tồn, không muốn bị đào thải thì chỉ có một cách duy nhất là không được bị tụt về phía sau.

Triệu Kha tuy trong bụng đầy sự càu nhàu, nhưng vì thể diện của bản thân cũng vì thể diện của doanh trại, không thể bị đào thải nhanh như vậy được, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi cuộc huấn luyện đi hết một nửa chặng đường, như vậy mới không bị mất mặt.

Đích đến của vác nặng chạy việt dã là bãi biển. Trời xanh nước biếc, bãi biển chưa qua khai thác vẫn còn sạch sẽ không bị ô nhiễm, sóng xanh tung lên bờ cát màu nâu nhạt. Đường đích là đường phân chia giữa hai dòng nước, người vượt qua vạch đích ngã xuống cạnh nhau mà không còn giữ lại chút hình tượng nào, ở bên kia là những người sống không được mà chết cũng không xong, đi thêm một bước nữa là cảm thấy trời như sắp hủy diệt họ vậy.

Trử Tụng và Lương Mục Trạch đều đã về tới đích, trong đám lính lục quân mặc quần áo rằn ri thì bộ quần áo màu xanh lam xen trắng của anh vô cùng nổi bật. Đặc điểm nổi bật nhất của quân nhân là dễ quen nhau, không phân quân chủng, không phân doanh trại, chỉ cần gặp nhau là có đủ chuyện để nói, Trử Tụng và bọn họ nằm ở điểm đích, nghỉ được một chút là bắt đầu hi hi ha ha nói chuyện với nhau. Thậm chí còn có người không kiềm chế được cởi luôn quần áo và chạy ra biển, không quan tâm tới kỉ luật mà đâm đầu xuống biển, khiến nước tung lên rất mạnh....
<<1...5051525354...61>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000565s | View: 7713 (+23)

On C-STAT