Hạ Tử Câm sửng sốt, kịch liệt giãy giụa mấy cái:
“Anh nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi nói bậy?”
Tịch Mạc Thiên hiển nhiên say, lời nói cũng nhiều thêm:
“Em có biết hôm nay Vinh Phi Lân đã nói gì với tôi không? Nói cậu ta thất tình, nói nếu tôi không thương em liền cách em xa một chút, cậu ta sợ tôi khi dễ em à? Cậu ta thích em, Hạ Tử Câm, cậu ta yêu em, Hạ Tử Câm, thế nào? Được một người đàn ông như Vinh Phi Lân tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, thỏa mãn tâm tính hư vinh nông cạn của em đi! Đáng tiếc em là vợ của Tịch Mạc Thiên tôi, bất kể tôi có yêu hay không, đời này em đều là của tôi, hơn nữa tôi hận nhất chính là phản bội, nhớ kỹ sao, Hạ Tử Câm. . . . . .”
Hạ Tử Câm có vài phần kinh sợ, ngừng giãy giụa. Dưới ánh sáng, sắc mặt cô hơi tái, môi cắn chặt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tịch Mạc Thiên, vẻ mặt có mấy phần cố chấp khó nói:
“Tại sao lấy tôi?”
Ngọn lửa trong mắt Tịch Mạc Thiên hơi run rẩy, nhanh chóng tàn lụi, đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cái trán trơn bóng của cô, theo gương mặt trượt đến đôi môi đỏ thắm, khẽ vuốt ve, nghiêng người hạ xuống một nụ hôn, từ khóe miệng tràn ra mấy lời nỉ non mơ hồ.
Hạ Tử Câm còn chưa nghe rõ, liền bị kích tình của anh bao phủ. . . . . . Hôm nay Tịch Mạc Thiên say đến lợi hại, mà uống say Tịch Mạc Thiên lại rất dịu dàng, trong dịu dàng gần như có chút cẩn thận, giống như cô là đồ sứ dễ vỡ, bất luận là lực độ hay phương thức triền miên, cùng bình thường đều có khác biệt rất lớn.
Mà loại thận trọng dịu dàng này giống như mưa nhẹ đầu xuân, từng giọt từng giọt xâm nhập vào tận đáy lòng của Hạ Tử Câm, khiến cô mơ mơ màng màng, cảm thấy có lẽ người đàn ông này cũng có chút thích cô. . . . . .
Ngoài cưng chiều ra, đêm nay Hạ Tử Câm chân thật cảm nhận được một Tịch Mạc Thiên khác, giống như màn sương mù nặng nề được vén lên, từ từ lộ ra nội tâm góc cạnh và cao lớn của anh.
bởi vì Tịch Mạc Thiên ghen, ghen đến bá đạo…
.
.
Lời nói dối rất xinh đẹp, cho nên mọi người thường sẽ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài diễm lệ này, mà không đi truy cứu chân tướng phía sau, bởi vì chân tướng thường thường là tàn khốc, phụ nữ lại càng như vậy.
Hạ Tử Câm cúi nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất bởi gối ôm, từ bên ngoài chỉ nhìn lấy được chút tóc đen tán loạn trên cái đầu nhỏ, cả người núp dưới tấm chăn dày, giống như một con đà điểu đang chôn người trên cát.
Tịch Mạc Thiên đi ra từ phòng tắm, lộ ra một nụ cười, đi tới vỗ vỗ cái mông nhỏ hơn vểnh lên của cô:
“Dậy đi, ăn điểm tâm, nếu còn muốn ngủ, ăn xong lại ngủ tiếp, dù sao em cũng không bận chuyện gì.”
Hạ Tử Câm hàm hồ rầm rì hai tiếng, từ dưới gối ôm nhô đầu ra, nhìn chằm chằm vào Tịch Mạc Thiên, mắt mở thật to, bĩu môi, nhìn qua giống như một cô gái nhỏ đã sớm tỉnh lại nhưng vẫn không chịu rời giường.
Khóe môi Tịch Mạc Thiên khóe cong lên, ngồi xuống bên giường sờ sờ cái trán của cô:
“Thế nào? Thân thể không thoải mái sao?”
Hạ Tử Câm giơ tay lên đẩy anh ra:
“Tịch Mạc Thiên, tối hôm qua anh nói những lời đó, rốt cuộc là có ý gì?”
Ngày hôm qua Tịch Mạc Thiên uống say mèm, trường hợp không biết tiết chế như vậy, hình như đã mười năm rồi chưa có. Những chuyện trước khi uống rượu say anh nhớ rất rõ ràng, nói cho cùng là do máu ghen của đàn ông quấy phá, ghen đến mức có chút không giải thích được, nhưng xác thực khó chịu, một phần là bởi vì Tử Câm, phần khác là bởi vì Phi Loan.
Năm đó, khi anh và Phi Loan vừa kết hôn, Tịch thị “loạn trong giặc ngoài”, tuy có Vinh thị dốc sức giúp đỡ, nhưng đối với người mới vừa đón lấy sự vụ của tập đoàn như Tịch Mạc Thiên mà nói, cũng rất bận rộn, thế cho nên vắng vẻ vợ. Điều tiếc nuối nhất là, thời điểm Tịch Mạc Thiên có thời gian để đi bù đắp, thì Phi Loan đã chết, đây cũng là chuyện giấu sâu trong lòng anh. Phi Loan xinh đẹp, dịu dàng giống như hoa quỳnh nở rộ, đằng sau sự rực rỡ sau chính là ký ức lâu dài.
Cũng vì vậy Tịch Mạc Thiên rất khó quên người vợ đã chết, anh biết đây không phải là tình yêu, nhưng làm đàn ông, làm chồng, anh thiếu Phi Loan quá nhiều, mà Hạ Tử Câm. . . . . .
Ánh mắt Tịch Mạc Thiên rơi vào trên người cô vợ nhỏ. Cô không phải Phi Loan, nhưng cũng chiếm một phần nhớ thương đặc biệt trong lòng, khiến anh ăn phải giấm chua của Phi Lân. Mà những gì nói với cô tối qua, một chút ấn tượng Tịch Mạc Thiên cũng không có, vì vậy hiện tại bị cô tính sổ, Tịch Mạc Thiên cảm thấy có chút “mạc danh kì diệu”.
Hạ Tử Câm chớp chớp mắt, phát hiện hình như Tịch Mạc Thiên căn bản không nghe thấy lời của cô…, Hạ Tử Câm biết mình vẫn cần phải nói rõ ràng:
“Tịch Mạc Thiên tôi cùng Vinh Phi Lân quen nhau chỉ là tình cờ, anh nên biết, giữa tôi và anh ấy chỉ là bạn bè”
Ánh mắt Tịch Mạc Thiên khẽ lóe lên một cái, nửa thật nửa giả nói:
“Bạn bè? Đó là em nói, ngày hôm qua Phi Lân nói với tôi cậu ta thất tình, tôi nghĩ đối tượng chính là em đi!”
“Anh có ý gì?”
Hạ Tử Câm cau mày kìm nén bực bội hỏi ngược lại anh. Ý tứ trong lời nói này của Tịch Mạc Thiên chính là giữa cô và Vinh Phi Lân có điều mập mờ, mà giọng điệu nói chuyện của Tịch Mạc Thiên chui vào trong tai Hạ Tử Câm, lại có cảm giác vô cùng khó chịu.
Tịch Mạc Thiên cười khẽ đứng lên:
“Không cần bẻ cong ý của tôi, tôi chỉ hy vọng em nhớ thân phận của mình bây giờ, em là Tịch phu nhân. Mạc dù vẫn chưa bị giới truyền thông tung ra, nhưng cũng không phải là bí mật vĩnh cửu, lời nói của em có thể ảnh hưởng trực tiếp đến hình tượng của tập đoàn, cho nên em nên bắt đầu học cách thận trọng đi. Được rồi, mau dậy thôi, đi ăn điểm tâm. . . . . .”
Bóng dáng của Tịch Mạc Thiên biến mất ở cửa phòng ngủ, Hạ Tử Câm mới phát hiện, kế hoạch muốn tìm anh tính sổ, đã chết từ trong trứng nước, hơn nữa, ngược lại còn bị anh giáo huấn một trận. Mà đây cũng là lần đầu cô cảm thấy, suy nghĩ của mình trước kia quá đơn giản. Đối với Tịch Mạc Thiên mà nói, căn bản kết hôn không phải chỉ là chuyện riêng của hai người.
Tịch Mạc Thiên đi ra từ phòng để quần áo, đã ăn mặc rất tươm tất, anh thường thích các màu tối, nửa người phía trên là áo sơ mi màu đen, hơn nữa còn rất chỉn chu không có chút bê bối nào.
Hai người kết hôn lâu như vậy, trừ mấy ngày ở Sơn Trang, mỗi ngày Tịch Mạc Thiên tựa như đều mặc tây trang, áo sơ mi, giày da “trung quy trung củ” lại càng hiển hiện thêm một phần khí thế hơn người. Loại bá đạo cùng cường này được ẩn chứa bên trong khí độ cùng cử chỉ tao nhã nhưng lại rất dễ dàng bị bộc phát ra ngoài khiến những người đến gần anh cảm thấy rất áp lực.
Thật ra H
ạ Tử Câm có chút sợ anh. Tịch Mạc Thiên thường thích dùng bữa sáng theo kiểu Tây phương, đơn giản lại đầy đủ dinh dưỡng, mà Hạ Tử Câm là một thường dân bá tính, bất luận bữa ăn nào, cũng thấy theo cách này rất phiền toái, nhưng dì giúp việc căn bản không nghe cô, tất cả lấy lệnh của Tịch Mạc Thiên mà hành sự.
Cuộc sống của người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên người này rất không thú vị, tất cả đều đâu vào đấy, có kế hoạch có quy luật tiến hành, ăn cơm, mặc quần áo, thậm chí nghỉ phép. Thực đơn cho mỗi tháng cũng đều được tính toán tốt từ trước. Mặc dù buổi trưa anh không trở lại, dì giúp việc cũng sẽ theo thực đơn anh quy định nấu cơm. Hạ Tử Câm đã kháng nghị qua với Tịch Mạc Thiên rất nhiều lần, cũng bị người đàn ông này lấy việc tốt cho sức khỏe làm cớ, hời hợt cản lại.
Hơn nữa còn nghiêm cấm Hạ Tử Câm ăn bánh nướng, bánh tiêu cô thích nhất. Anh nói rằng trong mấy món này có chất gây ung thư. Hạ Tử Câm cảm thấy chỉ là chuyện bé xé ra to, cô ăn hơn hai mươi năm, cũng không bị sao mà.
Hạ Tử Câm bĩu bĩu môi, cắn một miếng sandwich, uống một hớp sữa tươi. Cô muốn uống sữa đậu nành ăn bánh tiêu có được không? Hạ Tử Câm cũng không hiểu, cũng là một người đàn ông trong gia đình như những hộ khác nhưng sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy chứ? Cô còn nhớ rõ lúc trước, mỗi ngày Vinh Phi Lân đều mua cho cô sữa đậu nành và bánh tiêu, sao đến Tịch Mạc Thiên lại không được vậy.
Hạ Tử Câm cắn mấy miếng sandwich, vừa muốn thả lại trong đĩa, thanh âm của Tịch Mạc Thiên đã truyền ra từ tờ báo:
“Ăn hết đi, không cho chừa lại”
Quả thật giống như trông nom người bạn nhỏ, loại hình thức chung đụng này bắt đầu từ khi hai người kết hôn, lúc đó Hạ Tử Câm cũng phản kháng từng cái, nhưng sau không có kết quả cũng chỉ đành phải nhượng bộ.
Tịch Mạc Thiên để tờ báo đã đọc xong qua một bên, đứng lên, nhẹ nhàng liếc cô một cái. Hạ Tử Câm vội vàng đem sandwich nhét vào trong miệng, rầm rầm cầm sữa tươi uống hết, động tác nhanh chóng vô cùng, lại có chút buồn cười.
Tịch Mạc Thiên nhíu nhíu mày, cuối cùng không nói gì. Hạ Tử Câm đứng lên mang cặp tới cho anh, như một cô vợ nhỏ ngoan hiền, đưa anh ra cửa, nhón chân, hôn một cái lên mặt anh. Tịch Mạc Thiên mở cửa bước một bước, đột nhiên quay đầu lại:
“Cuối tuần là ngày giỗ của cha tôi, em chuẩn bị một chút, cùng tôi trở về một chuyến.”...
Quét Virus: An toàn