“Chỉ cần em gả cho tôi, tôi bảo đảm chỉ cần tôi còn sống, thì sẽ quyên góp cho Cô nhi viện Thánh Tâm vô điều kiện, những bệnh viện thuộc Tịch thị cũng cung cấp thuốc men và chữa bệnh miễn phí cho những cô nhi kia.”
Hạ Tử Câm có chút sững sờ nhìn anh:
“Tại sao? Tôi không nghĩ là chuyện kết hôn với tôi đáng giá để ngài dùng điều kiện như vậy trao đổi ?”
Tịch Mạc Thiên khẽ cười hai tiếng:
“Có, chỉ là chính em không biết thôi. . . . . .”
Thanh âm mập mờ, trầm thấp, làm mặt Hạ Tử Câm không khỏi nóng lên , huống chi anh đã ngồi lên giường, cách cô gần như thế, gần đến mức có thể nghe được hô hấp của anh. Hạ Tử Câm trốn ra sau theo bản năng, cảm thấy chuyện này nên nhanh chóng nói ra thì tốt hơn, liền lắp bắp mở miệng:
“Nhưng là, nhưng là, tôi không thương ngài. . . . . .”
“Em bẩn muốn chết, tiểu mèo hoang, phải tắm một cái cho thật sạch đã.”
.
.
Hạ Tử Câm nói ra những lời này, khiến gân xanh trên trán Tịch Mạc Thiên cũng nổi lên, hắn thật muốn bóp chết tiểu mèo say hồ đồ như cô .
Khả năng tự chủ hơn người mà Tịch Mạc Thiên luôn kiêu ngạo , thiếu chút nữa sụp đổ, lần đầu tiên anh lãnh giáo được tiềm chất có thể làm Thánh nhân cũng phải tức điên của Hạ Tử Câm.
Thấy Tịch Mạc Thiên nửa ngày cũng không nói chuyện, Hạ Tử Câm có chút khiếp sợ ngẩng đầu, còn chưa nhìn được biểu tình của anh, cái gáy của cô liền bị một bàn tay giữ chặt, anh cuối đầu hạ xuống một nụ hôn.
Nụ hôn này hiển nhiên không lướt qua rồi ngừng lại giống như buổi sáng, mà mang theo tức giận mãnh liệt, lại giống như không cam lòng, xâm nhập, dây dưa, khuấy động. Hô hấp của Hạ Tử Câm rối loạn, đại não bắt đầu ngưng hoạt động. . . . . .
Cho đến khi Tịch Mạc Thiên buông cô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng một mảnh, thở hổn hển nhìn chằm chằm anh, cỗ hỏa khí trong lòng Tịch Mạc Thiên bỗng dưng tiêu tán.
Cô lỗ cô lỗ, bụng Hạ Tử Câm kêu lên, trong không gian yên tĩnh này càng thêm rõ ràng, Tịch Mạc Thiên khẽ cười hai tiếng, sờ sờ đầu của cô:
“Tôi coi như em đã đáp ứng, bây giờ Tịch phu nhân, chúng ta đi xuống ăn cơm thôi.”
“Tịch phu nhân?”
Cách xưng hô này chui vào trong lỗ tai khiến Hạ Tử Câm rất không tự nhiên, còn chưa kịp thích ứng với danh hiệu mới, đã bị Tịch Mạc Thiên bế lên, mặt của Hạ Tử Câm liền đỏ ửng:
“Tịch Mạc Thiên, ngài, ngài buông tôi ra, để tôi tự đi”
Rất nhanh cô liền phát hiện, chỉ cần là chuyện mà Tịch Mạc Thiên đã quyết định, dù cô có nói gì cũng đều là uổng phí nước bọt mà thôi, đi ra khỏi phòng ngủ xuyên qua hành lang trải những tấm thảm lông dày, đứng ở cửa cầu thang, Hạ Tử Câm đã không còn tâm tư đi so đo những thứ này nữa.
Bởi vì nơi đây quả thật giống như một tòa thành xa hoa, vây quanh cầu thang là những chùm đèn thủy tinh rũ xuống, phát ra ánh sáng mê ly, Hạ Tử Câm có chút khiếp sợ. Cho đến khi Tịch Mạc Thiên đặt cô ngồi vào một đầu của chiếc bàn ăn thật dài, Hạ Tử Câm mới hồi hồn, chớp chớp mắt. Cây nến trước mặt tỏa ra ánh sáng dịu nhạt, chiếu lên ánh mắt thâm trầm của Tịch Mạc Thiên, khiến cô cảm thấy, tất cả giống như một giấc mộng xa hoa, rồi lại chân thực như thế.
Những người phục vụ mặc đồng phục bưng lên hai đĩa mì được làm khéo léo. Nhìn dao nĩa trên bàn, đối với một người chưa từng đụng đến bữa ăn Tây nào như Hạ Tử Câm mà nói quả thực là ‘bất khả tư nghị’. Hai người căn bản không cùng một thế giới, cô lại lần nữa hoài nghi, có phải đầu óc của Tịch Mạc Thiên bị cháy hỏng rồi không? Nếu không, vì sao anh muốn cưới cô chứ?
Tịch Mạc Thiên giống như nhìn thấu sự lúng túng của cô, đứng lên đi tới phía sau, khẽ khom lưng ôm cô, tự tay dạy cô cách cầm đao nĩa. Tay của anh to mà ấm áp, khi chạm vào khiến cô có một loại cảm giác, rất kỳ quái, rất an tâm.
Tịch Mạc Thiên rất kiên nhẫn, từ từ dạy cô, giống như Hạ Tử Câm là con của anh vậy. Anh dạy rất nghiêm túc, dạy thật lâu, Hạ Tử Câm mới miễn cưỡng học được, mặc dù so ra vẫn kém xa động tác thành thạo ưu nhã của anh, nhưng dù sao cũng đã có thể ăn cơm. Cuối cùng dùng xong một bữa tối đầy gian nan, Hạ Tử Câm để dao nĩa xuống, thở ra một hơi thật dài, có chút lắp bắp hỏi:
“Cái đó, ngày ngày ngài đều ăn cái này?”
Tịch Mạc Thiên nhíu mày:
“Thế nào? Em không thích món ăn tây, hay là em thích đồ ăn Trung Quốc hơn, em thích ăn gì? Món ăn Quảng Đông? Hay là Hàng Châu?”
Hạ Tử Câm chợt phát hiện, cự ly giữa mình và Tịch Mạc Thiên, căn bản khó có thể rút ngắn, chỉ là, nếu như phải gả cho anh, thì cũng không nên cố cưỡng ép chính mình, cho nên Hạ Tử Câm thẳng thắn mở miệng:
“Tôi thích ăn những món gia đình như: thịt băm, cá, cơm, canh cà chua”
Tịch Mạc Thiên khẽ cười:
“Rất đơn giản, về sau tôi bảo đảm mỗi bữa cơm sẽ có những món này cho em.”
Tử Câm không khỏi sững sờ, vội vàng nói:
“Ý của tôi là thỉnh thoảng ăn một bữa cũng được, bình thường thì nên ăn những món khác”
Nói giỡn, mỗi bữa đều ăn một loại, có ngon hơn nữa ăn mãi cũng thấy ngán. Anh mắt của Tịch Mạc Thiên đảo một vòng quanh người cô, gật đầu một cái, thâm ý mở miệng:
“Em quá gầy, nên ăn nhiều món có dinh dưỡng mới được, đưa thẻ căn cước của em cho tôi, ngày mai đi đăng kí.”
“À?”
Hạ Tử Câm không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Lúc này, bỗng dưng cô cảm thấy chuyện lớn như thế, tự mình cô quyết định, dường như không thỏa đáng, ít nhất phải thương lượng qua với Mạch Tử một chút. Hạ Tử Câm cũng biết đầu óc mình không đủ dùng, cho nên cô có thói quen lệ thuộc vào Mạch Tử.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ giọng mở miệng:
“Cái đó, Tịch Mạc Thiên, tôi muốn nói qua với bạn tốt của mình một chút.”
Khóe miệng Tịch Mạc Thiên khẽ cong lên, trực tiếp dắt tay của cô đi ra khỏi phòng ăn, ngồi lên sofa trong phòng khách, đưa điện thoại cho cô:
“Nói bây giờ đi, tôi không có thói quen chờ đợi.”
“Ách”
Hạ Tử Câm chớp chớp mắt, ôm điện thoại, chậm rãi nhấn số của Mạch Tử, cẩn thận đặt ống nghe lên tai, điện thoại vang lên hai tiếng, Mạch Tử liền nhận:
“Xin chào, tôi là Hồ Mạch”
Thanh âm mềm mại dễ nghe, cùng tiếng quát tháo lúc bình thường của Hồ Mạch giống như hai người, Hạ Tử Câm nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt quét qua Tịch Mạc thiên đang thảnh thơi ngồi ở đối diện nhìn cô gọi điện thoại, yếu ớt mở miệng:
“Mạch Tử, là mình Tử Câm”
“Hạ Tử Câm, sao lúc này lại gọi cho mình, cậu bị động kinh hả, có chuyện gì nói mau, mình đang vội muốn chết rồi, có phải không đủ tiền dùng hay là tên khốn Chu Hàng kia lại đi tìm cậu, này mẹ nó, tên tiện nam đáng đánh đòn. . . . . .”
m thanh nhanh chóng đề cao lên 8 Db, lớn đến nỗi đôi tay nhỏ bé của Hạ Tử Câm muốn che cũng che không được, cô có chút lúng túng, vội vàng ngăn lại Mạch Tử đang thao thao bất tuyệt:
“Mạch Tử, không phải chuyện này, là, mình muốn kết hôn.”
Bên kia, Hồ Mạch đột nhiên yên lặng, lần nữa lên tiếng, âm điệu cũng ôn hòa rất nhiều:
“Tử Câm, cậu có bệnh phải không, đo thử xem, nếu như phát sốt, trong hộp cấp cứu có thuốc hạ sốt, cậu uống trước đi, rồi ngày mai đến bệnh viện gặp bác sĩ.”
“Ách”
Mặt Hạ Tử Câm cũng đỏ lên:
“Mình không có bệnh, cũng không phát sốt, Mạch Tử, mình nói thật”
Bên kia yên lặng nửa ngày:
“Hạ Tử Câm, có phải cậu viết tiểu thuyết viết đến điên rồi không, người nào, người nào không có mắt như vậy, muốn kết hôn với tiểu trư nhà cậu.”
Hạ Tử Câm không khỏi chu miệng, nhìn trộm thấy ở phía đối diện, Tịch Mạc Thiên đã cầm tờ báo lên, dường như không nghe thấy những lời nói hưu nói vượn của bạn tốt, mới âm thầm thở nhẹ một hơi, hàm hàm hồ hồ ứng phó:
“Tóm lại đây là thật, Mạch Tử”
Mạch Tử ha ha cười ra tiếng:
“Tử Câm, cậu đừng nói với mình, người đàn ông muốn kết hôn cùng cậu, cực kì đẹp trai, còn có tiền đến *nhân thần căm phẫn a!”
(*Nhân thần căm phẫn: người thần đều phẫn nộ)
Hạ Tử Câm có chút
囧
, hình dung như vậy dường như rất sát, bên kia Hồ Mạch lại cười lớn hai tiếng, tiếp đó chỉ nghe thấy những tiếng động ầm ĩ, Hồ Mạch nhanh chóng nói:
“Hạ Tử Câm, cảm phiền cậu về sau đừng có đem những tình tiết trong tiểu thuyết của cậu mà xem như thật ra thương lượng với mình, OK ? Lại nói, nếu quả thật có một người đàn ông như vậy, hơn nữa còn mù mắt muốn cưới cậu, thì mình giơ hai tay hai chân tán thành, hiện tại mình có việc gấp, ngày mai sẽ gọi lại cho cậu, bái bai”
Trong ống nghe truyền đến thanh âm gác máy, Hạ Tử Câm có chút sững sờ. Tịch Mạc Thiên để tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu:
“Gọi xong”
“Ách! Ừ! Gọi xong”
“Thẻ căn cước”
Tịch Mạc Thiên đi thẳng vào vấn đề, Hạ Tử Câm nhìn hai bên một chút:
“Túi xách của tôi đâu?”
Tịch Mạc Thiên đứng lên đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau cầm ra một cái túi xách mới tinh:
“Tôi ném đi rồi, những đồ vật của em đều ở trong này, tôi bảo tiểu Dương tạm thời mua một cái khác.”
“Cái gì? Ném?”
Chân mày Hạ Tử Câm đều bị dựng lên:
“Tịch Mạc Thiên, tại sao anh lại ném đồ của tôi?”...
Quét Virus: An toàn